Đám người Bác Thừa Ngôn không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Cô...vậy mà từ chối cứu bọn họ?
Ha, cũng đúng thôi. Bọn họ đều biết cô là vì cái gì, còn chẳng phải báo thù hay sao? Bọn họ cũng chỉ là quân cờ của cô, cũng chỉ là được cô vô tình cứu mạng mà thôi. Nếu đã như vậy, họ còn chờ mong cái gì?
Mục Vũ cười đau khổ, cô cứu mạng anh, đưa anh thoát khỏi bóng tối. Nhưng hiện tại thì sao? Cô cũng chính là người muốn mạng của anh, cũng chính là người đẩy anh vào bóng tối lần nữa. Không phải sao?
Trong mắt Jouri hiện lên tia thích thú. Hay lắm, để bọn họ tự cắn lẫn nhau, còn hắn chính là ngư ông đắc lợi.
Tần Ngọc thấy vậy cũng kinh ngạc không thôi. Theo cô biết, Khuynh à không, Sherry là một người tình cảm. Hoàn toàn không thể tin được ả vậy mà lại độc ác đến thế, ngay cả đồng bạn cùng sống chết cũng không buông tha.
Tần Ngọc đương nhiên là nhân cơ hội này trào phúng Sherry một phen.
"Không ngờ tới mày lại độc ác đến thế!" Giọng điệu coi thường.
Sherry nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng. "Đúng, tôi độc ác. Tần Ngọc, cô đừng quên cô cũng chẳng khác tôi là bao."
"Mày..."
"Thế nào? Thẹn quá hóa giận sao?"
"Mày đừng có ngậm máu phun người."
Sherry hừ một cái, quay đầu nhìn về phía Jouri.
"Tôi có thể đi được chưa?"
"Sherry tiểu thư, mời."
Jouri cúi người, tựa như một nhân viên trong nhà hàng mời khách ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-bao-thu/2795797/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.