Sáng sớm, tại Trung Châu, mọi cảnh vật đều mang vẻ bi thương. Khắp các nơi trên hòn đảo này đều là một màu trắng.
Ánh nắng vẫn ấm áp như mọi ngày, chỉ là có phần ảm đạm hơn mà thôi. Tiếng sóng nhè nhẹ vỗ bờ, như đang an ủi những cặp mắt đau khổ kia.
Còn có cả những bông hoa cúc trắng đầy rẫy trên khắp các cửa nhà, mùi thơm dịu nhẹ nhưng lại khiến người ta khó chịu đến kì lạ.
Tại ngôi nhà lớn nhất trên hòn đảo, ngay giữa chiếc sân phía trước nhà, một cỗ quan tài được làm bằng gỗ đang nằm đó.
Xung quanh không một tiếng động sự im lặng đến đáng sợ.
Sherry nhìn về phía chiếc quan tài, bàn tay không tự chủ được mà nắm chặt. Nếu ngày hôm đó không phải do cô bất cẩn, sơ sẩy không đề phòng đối thủ, thì có lẽ chị ấy đã không ra đi.
Tất cả là tại cô!
Vốn dĩ, nếu đám người Bác Thừa Ngôn vì cái chết của Mary mà chất vấn cô, Sherry sẽ cảm thấy đó là điều bình thường. Nhưng ngược lại, họ không những không chất vấn, mà còn an ủi cô? Đấy chính là điều càng khiến cho Sherry cảm thấy tội lỗi.
Tiếng kèn đưa tang vang lên, cùng với đoàn người, Sherry cầm theo một bó hoa cúc trắng, đến nơi chôn cất quan tài mén vào đó. Đây coi như là lời xin lỗi cũng như cảm ơn của cô. Một lời nói đếm thật muộn màng.
Đưa tang xong, Sherry xoay người một mình bước đếm bên bờ biển. Cô hít một hơi thật sâu, xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-bao-thu/2795769/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.