Thiếu phụ hai mươi lăm tuổi im lặng mà trầm mặc….. 
Dư Bội Ny dùng cặp mắt hắc bạch phân minh kia, kinh ngạc nhìn người đàn ông trên giường bệnh, cha của cô. 
Ánh mắt dịa dàng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô. 
Bàn tay ấm áp, chậm rãi vuốt ve đầu cô. 
Ông mím môi, không nói một câu, nhưng tình yêu thương dành cho cô, lại rõ ràng như vậy. 
Thật xấu, cha làm sao có thể đáng ghét như vậy…… 
Sợ hãi nối tiếp sợ hãi như kim châm vào lòng cô thật đau đớn, đôi mắt nóng rực, nước mắt bất cữ lúc nào đều có khả năng làm vỡ đê. 
“Vì sao không nói cho con biết?” Cô giương đôi mắt đầy lệ hỏi. 
“Nói cho con, sau đó để cho con khóc giống như bây giờ sao?” 
“Nhưng……” 
“Ny Ny, nghe cha nói, điều cha không hy vọng, chính là nhìn thấy khóc, chỉ cần có thể làm cho con cười, cho dù là muốn cha bắt sao hái ánh trăng, cha đều nguyện ý.” Dư Phú Cảnh dịu dàng nói. 
“Đều là cha làm hư con!” Cô nằm ở trước ngực cha khổ sở khóc. 
Ung thư, cha mắc bệnh ung thư, đã là thời kì thứ hai, bởi vì sợ hãi bản thân rốt cuộc không thể bảo hộ cô con gái quật cường này, đành phải nhanh chóng giúp cô tìm một người đàn ông tin cậy, để cho người đàn ông này có thể thay thế ông, gánh vác trách nhiệm bảo hộ cho cô. 
“Cha, cha cũng không trách con sao? Những năm gần đây, con kiêu căng tùy hứng như vậy, còn thường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-bao-ly-hon/2345204/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.