Đau quá, thật sự đau quá! 
Đầu của cô chắc sắp nổ tung, đau đến quặn người, làm người ta không thể không thừa nhận đau đớn, rên rỉ bật khỏi cánh môi khô khốc. 
Ngừng đi, mau ngừng đi, ngừng lại đi….. 
Cô đau quá….. Anh ở nơi nào, vì sao không đến ôm chặt lấy cô? 
Giây tiếp theo, nỗi tuyệt vọng đánh úp. 
Không, anh sẽ không, anh sẽ không bao giờ ôm cô nữa, vì cô đã chọc anh tức giận, anh đã ly hôn với cô rồi……. 
Giống như con thú bị thương, xoang mũi nhanh chóng cay xè, dòng nước mắt nóng hổi lập tức trào ra khỏi khóe mắt cô, tiếp xúc với không khí, hóa thành băng lạnh. 
Đúng, hóa thành băng lạnh, tựa như thế giới của cô bây giờ vậy, sau khi mất đi Doãn Đường Tuyền, thế giới của cô như bị đóng băng, trở thành một cánh đồng tuyết lạnh lẽo chết người. 
Bỗng nhiên, ấm áp đột ngột tiếp cận, hơi ấm nồng nàn, như lòng bàn tay người, nóng rực dán vào hai gò má, truyền cho cô độ ấm, đôi mi nhíu lại vì đau đớn rốt cuộc cũng giãn ra. 
Là ai? Là tay ai đang đặt trên mặt cô? 
Không, đừng đi! Đừng lấy đi cỗ ấm áp này, làm ơn…… 
Cô giãy giụa, muốn nâng tay lên, nắm chặt lấy, giãy giụa muốn mở mắt ra, nhìn cẩn thận rõ ràng. 
Bóng tối khổng lồ lại như sóng biển ập tới, bao phủ cắn nuốt lấy cô. 
Ý thức lại trở về lần nữa, không biết đã trôi qua bao lâu, cô tỉnh táo hơn, đầu cũng bớt đau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-bao-ly-hon/2345190/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.