*Hoa Viên Vạn Hoa Các*
Băng Nguyệt ngồi bên ghế nhâm nhi tách trà của mình theo thói quen đưa mắt nhìn xa xăm. Dung Cẩm đi tới ngồi xuống đối diện cô, hào hứng.
- Băng Nguyệt tỷ, đệ nghe nói ở thành Thuỷ Quốc có nhiều món ngon vật lạ lắm. Tỷ đi cùng đệ tham quan đi.
Băng Nguyệt quăng Tiểu Cửu cho cậu nói.
- Đây, ngài đi cùng nó. Nó bảo vệ ngài.
Mộ Dung Cẩm nhìn con hồ ly nằm trong tay mình, nó nhìn cậu, cậu nhìn nó. Dung Cẩm nói.
- Nhưng ta tự bảo vệ được mình rồi. Tỷ không cần lo việc đó đâu. Ta có thể bảo vệ tỷ mà.
Băng Nguyệt cười nhẹ đáp.
- Ta biết ngài mạnh, nhưng khi đối diện với hành ngàn vạn binh lính, với sức 1 mình ngài chưa thể đủ để chống lại đâu. Ngài cần luyện thêm nhiều lắm.
Dung Cẩm đặt Tiểu Cửu xuống bàn, đưa ánh mắt âm trầm nhìn cô.
- Vậy nếu ta mạnh hơn, tỷ sẽ chấp nhận ta chứ ?
Băng Nguyệt nói.
- Chấp nhận ngài ! Vì điều gì ?
Mộ Dung Cẩm thấy mình lỡ lời, vội đỏ mặt quay đi.
- Xin...xin lỗi. Không có gì, tỷ quên lời đệ nói lúc nãy đi.
Băng Nguyệt nhìn vẻ ngại ngùng kia của cậu, liền mỉm cười.
- Đùa ngài thôi, ta đưa ngài đi tham quan.
Dung Cẩm bật dậy vui vẻ.
- Tốt quá.
Nói rồi, cả 2 đi ra ngoài đi dạo quanh kinh thành Thuỷ Quốc. Còn về phía Nhược Uyên, cô bị Lục Thanh trách phạt vì lúc nãy dám bỏ rơi anh. Lục Thanh nói.
- Nương tử, nàng thật tàn nhẫn. Dám bỏ rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-anh-yeu-em-phan-3/1105431/chuong-71.html