*Vạn Hoa Các*
Hạ Y vén màn để chủ tử mình đi ra, Băng Nguyệt đi ra đã có bàn tay chìa ra trước cô. Triển Bạch ôn nhu nói.
- Để tại hạ đỡ cô nương.
Cô chỉ cười nhẹ, đưa tay chạm lấy bàn tay to lớn kia, rồi bước xuống, xuống tới nơi cô nhanh chóng nhấc tay khỏi Triển Bạch. Trong lúc tay cô chạm lấy anh, Triển Bạch khẽ thốt lên trong lòng.
- Tay nàng ấy nhỏ quá.
Băng Nguyệt quay lại nói.
- Làm phiền Hoắc thừa tướng rồi.
Triển Bạch cười.
- Băng Nguyệt cô nương như bình thường hãy gọi ta là Triển Bạch là được.
Băng Nguyệt nói.
- Vậy thì đa tạ Triển Bạch công tử đã hộ tống ta về đây.
Rồi quay lưng đi vào trong, Triển Bạch nhìn cô cho đến khi khuất bóng, mới lên ngựa cùng quân lính thân cận về cung. Băng Nguyệt đi vào trong, cửa vừa đóng, cô đưa tay tháo mạn che mặt xuống. Ảnh Quân đi ra từ sau thân cây.
- Ngươi thật tàn nhẫn quá.
Băng Nguyệt đưa mắt lạnh nhìn.
- Vậy thì sao.
Ảnh Quân lắc đầu cười khiêu khích.
- Chẳng có gì.
Băng Nguyệt đi vào trong ngoạ phòng, ngồi bên phía thành cửa sổ, nói.
- Còn ngươi thì sao. Con dân của ngươi quản lý như thế nào rồi.
Mạc Ảnh Quân đứng bên ngoài cạnh cửa sổ, nhún vai.
- Ta không phải "vua" của bọn chúng. Ngươi đừng có hiểu lầm.
Băng Nguyệt hừ lạnh.
- Ngươi vốn dĩ không cần phải đi theo ta.
Mạc Ảnh Quân đưa mắt.
- Ngươi luôn vậy, luôn tìm cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-anh-yeu-em-phan-3/1105379/chuong-19.html