Chậm rãi bước về phòng giáo viên thở dài.
- Ôi trời! Sao chán thế này? Tự dưng phải xa lớp, buồn thật ấy!_Hương than thở phận duyên. Và....
- "Phận làm con gái, chưa một lần nên thân"_Một giọng hát vang lên
- Quân! Cậu rảnh rổi đến nỗi chỉ biết đến đây và đợi vợ thôi sao?_Hương méo mặt khi thấy Quân đang chiểm chệ ngồi trên ghế "hiệu trưởng"
- Of Course!_Với gương mặt "chảnh dog" khó ưa. "Sao cái tính ấy vẫn mãi không sửa được ấy nhỉ?! Cái tên "chảnh dog" cứ nghênh mặt như vậy mà sao Nguyên cứ yêu hắn ấy nhỉ? Khó hiểu!"_Hương bào chửa, và soi mói Quân đủ thứ. Chẳng hạn như: Cao không bằng Nam (=.=),da quá trắng, hay tại sao con trai mà mắt lại "bén " như lưỡi dao ý, lại còn cơ bắp nữa, muốn Nguyên ghen lên hay sao ấy?!. Hương thật tình. Toàn là cái tốt, cái đẹp của người ta mà soi thành điểm yếu là sao chứ?! Kì ghê á!
Cứ chốc lát thì Hương lại liếc qua Quân để tiếp tục soi mói và tìm điểm yếu của cậu trong khi đso cậu có rất ít điểm yếu đến nổi chỉ có Nguyên mới nhìn ra được.
Thấy "ai đó" cứ chóc lát lại nhìn mình thì Quân nói:
- E hèm! Làm ơn đừng có nhìn tôi như vậy. Tôi biết tôi đẹp rồi, không cần nhìn.
- Hừ. Cậu xem lại mình đi nhá. Tôi nhìn là vì...vì..._ Hương ấp úng
- Vì?_ Quân nhướng mày
- Ừ...thì vì...tội cho Nguyên thôi!_ Hương cãi lí
- Nè! Tôi là tôi yêu Nguyên nhá! Có gì mà phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ve-si-dang-yeu-va-hoang-tu-dep-trai/2021579/chuong-32-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.