Sương lầu.
Ngồi xuống ghế, Lâm Nam vươn tay cầm bình rượu rót vừa phải vào hai ly. Đợi thêm một lúc, vẫn thấy người kia đứng ngoài lan can suy tư. Ngước mắt nhìn, nàng lên tiếng:
“Ngoài đó gió lạnh, Kỳ Anh có tâm sự gì sao không vào đây uống vài ly rồi từ từ nói chuyện.”
Bóng dáng ấy vẫn không nhúc nhích, chỉ khi có cơn gió mùa đông thổi tới mới làm vạt áo mỏng bay lên.
Không khí chìm vào im lặng.
Mãi một lúc sau, Lục Kỳ Anh mới thở dài nói:
“Vì sao Lâm tỷ lại cứu Tư Ninh?”
Lâm Nam đang ngồi nhấm nháp ly rượu, đột nhiên nghe câu hỏi ấy cũng không để tâm nói:
“Là Kỳ Anh muội vất vả cả đêm cứu người chứ không phải là tỷ.”
Tiếng cười khẽ vang lên, tư vị trong đó có mấy ai hiểu, Lục Kỳ Anh thu lại vẻ khổ sở trên mặt, quay người lại, nàng ta vẫn là đại phu luôn luôn vui vẻ. Bước chân vào, Lục Kỳ Anh nhướn mày lắc đầu nói:
“Lời này của Lâm tỷ thiếu rồi. Nếu tỷ không đưa người về đây. Làm sao muội cứu chữa cho người ta được.”
Dốc cạn ly rượu, Lâm Nam nhàn nhạt đáp:
“Chỉ là vô tình mang hắn về đây thôi.” Thấy khuôn mặt người đối diện hiện lên vẻ không tin, Lâm Nam đành nói thêm:
“Sáu năm trước, khi đó tỷ chỉ là một tiểu thư ăn chơi nhàn tản. Có một hôm tỷ cảm nhàm chán quá nên quyết định đi đỗ phường thử vận may.” Ánh mắt lạnh lẽo của nàng hơi mơ hồ, như đang nhìn về cái ngày trong quá khứ ấy.
“Trong đỗ phường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-trong-ki-nam/207264/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.