Thẩm An Bình nhếch môi cười lạnh nói:
"Dám chơi dám chịu, ở đây có bao nhiêu con mắt như vậy, ngươi cho rằng người khác đều bị mù cả sao?"
Cả mặt Tôn Diệu tức đến đỏ bừng lên, rõ ràng đã phẫn nộ cực điểm.
Nhìn thấy đối phương đã rơi vào bẫy, Phương Tư Ninh nhẹ nhàng đẩy bài về phía trước một cái, ôn hòa nói:
"Chơi bài thật vô vị, hay là quay lại đánh cờ đi."
Hắn nói như vậy, rõ ràng là đang cho Tôn Diệu cơ hội không bị thua đến mức cái quần cũng không có mà mặc.
Mọi người nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, Mạn Chu giật giật miệng như muốn nói gì, Thẩm An Bình tức thì kéo áo nàng ta lại, không hề để ý cười nói:
"Được, không chơi không chơi, ta đánh cờ với Tư Ninh."
Thẩm An Bình đã sớm mê mẩn Phương Tư Ninh đến thần hồn điên đảo, giáo huấn Tôn Diệu chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải bận tâm.
Trên mặt của Tôn Diệu cũng hiện lên vẻ sửng sốt, nhưng đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ ả mới phát hiện khắp toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc đi ngang qua người Tôn Diệu, Phương Tư Ninh nhẹ nhàng nâng mắt liếc ả một cái, chỉ một cái nhìn thoáng qua thôi, đã khiến cho trái tim vừa rơi xuống vực của Tôn Diệu lại bay lên tận mây xanh.
Ra cửa, người đi sau cùng - Ngô Tử Âm lặng lẽ đến gần, thấp giọng cười nói:
"Trước khi mèo cắn chết chuột đều muốn chơi đùa một trận, hôm nay Tư Ninh chơi có vui không?"
Phương Tư Ninh hơi nghiêng đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-trong-ki-nam/1254141/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.