Chương trước
Chương sau
Tuy Ngụy Chấn Trung đã cảm nhận được vài phần nguy hiểm, nhưng ấn tượng nhiều năm như vậy đã ăn sâu bén rễ.

Hắn thấy Vân Diệp vẫn là bộ dáng trước kia.

Đột nhiên phản kháng còn dám vung tay đánh hắn, cũng không biết là cọng dây thần kinh nào bị đứt.

Nhưng mặc kệ hắn(VD) ăn gan hùm mật gấu hay là đầu óc có vấn đề, dám làm vậy với hắn(NCT) thì phải trả giá đại giới.

Cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng được thân xác vẫn là thân xác kia, nhưng bên trong lại biến thành một linh hồn khác.

……

Vì thế sau khi Ngụy Chấn Trung sơ sơ cảm thấy khiếp sợ, càng cảm thấy tức giận như thể quyền uy của hắn bị khiêu chiến.

Hắn chịu đựng đau đớn, một bên nhìn xung quanh tìm kiếm vũ khí thích hợp, một bên hùng hùng hổ hổ.

“Nhãi ranh, hôm nay tao không đánh gãy chân của mày tao không họ Ngụy……”

Thực mau hắn liền thấy được một cây côn sắt phía sau cửa, ánh mắt sáng lên, sau đó bước nhanh đến cây côn sắt.

“Tiểu Diệp…… con chạy mau, chạy mau!”

Trương Bội Phân bị một màn vừa rồi làm kinh ngạc đến ngây người nhìn đến Ngụy Chấn Trung lấy được côn sắt kia phảng phất như mới từ trong mộng tỉnh táo lại.

Bà theo bản năng mà kêu Vân Diệp chạy trốn, thần sắc khủng hoảng.

Bà bị Ngụy Chấn Trung đánh mười mấy năm, hiểu biết Ngụy Chấn Trung tính tình, hắn thật sự có thể đánh chết người.

Tiểu Diệp đem tay hắn đánh gãy, côn sắt kia thô như vậy, hắn còn không đem Tiểu Diệp đánh chết?

Cùng Trương Bội Phân hoàn toàn bất đồng, Vân Diệp một chút đều không hoảng loạn, ngoài miệng còn lười biếng cười.

Nàng đối với Trương Bội Phân trấn an lắc lắc đầu, “Con không có việc gì.”

Nói giỡn!

Nàng có thể giữa thiên quân vạn mã nhẹ nhàng trảm lấy thủ cấp của tướng lãnh quân địch, còn sẽ sợ một người đàn ông trung niên bình thường bị tửu sắc đào rỗng?

Bất quá nàng an ủi Trương Bội Phân hiển nhiên không có hiệu quả.

Mắt thấy Ngụy Chấn Trung vẻ mặt dữ tợn kéo côn sắt ném tới đầu Vân Diệp, Trương Bội Phân tâm đều treo lên cao.

Xong rồi xong rồi……

……

Côn sắt của Ngụy Chấn Trung cũng không có đánh tới Vân Diệp.

Côn sắt chuẩn bị rơi xuống trong nháy mắt, Vân Diệp động tác nhanh nhẹn lui ra sau, sau đó một chân đột nhiên đá vào trên ngực Ngụy Chấn Trung.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, thời điểm Trương Bội Phân phản ứng lại Ngụy Chấn Trung đã bị đá ra ngoài 3 mét, nếu không có tường ngăn cản còn bay xa hơn.

Hắn hiện tại hoàn toàn không đứng dậy nổi, nằm trên mặt đất run rẩy, miệng hừ đau.

Nơi nào còn có nửa phần dĩ vãng kiêu ngạo.

“Ách, quá yếu.”

Vân Diệp cau mày nhìn Ngụy Chấn Trung ngã trên mặt đất, nhẹ giọng nói một tiếng.

Trời đất chứng giám, Vân Diệp lời này kỳ thật không có ý tứ trào phúng.

Nàng nói chính là chính mình.

Chính mình giá trị vũ lực chính mình rõ ràng nhất, một đá kia dùng bảy phần lực, nếu là trước kia còn có thể lấy mạng người?

Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng Ngụy Chấn Trung chỉ là gãy mấy cây xương sườn mà thôi.

Chung quy vẫn là thân thể này quá yếu, phải tăng mạnh rèn luyện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.