Bóng đêm nồng đậm, trong phòng ngủ phủ nguyên soái, đèn đuốc sáng trưng.
"Lâm Phi Tinh" an tĩnh ghé vào trên giường, cởi trần, trên người quấn băng vải, giữa lưng có một vết thương hình chữ thập bắt mắt, xuyên thấu qua lớp băng vải tịnh bạch hiện ra, mồ hôi tinh mịn chảy trên gương mặt tái nhợt của nàng.
Nàng ngủ cũng không an ổn. Tuy rằng đã uống hết chén thuốc mà quân y đưa đến, nhưng cũng không có chút hiệu quả nào.
Đáy mắt cùng trên môi mang theo sắc xanh tím càng ngày càng rõ ràng, mày gắt gao khóa lại bên nhau, biểu tình thống khổ.
Lý Nhàn vẫn luôn ngồi ngay ngắn ở mép giường "Lâm Phi Tinh", trên người vẫn mặc bộ cung trang dính máu kia.
Hung Nô bị tiêu diệt tất cả, U Cầm cũng đã ổn định, quân y bị lưu lại trong phủ nguyên soái.
Chỉ là "Lâm Phi Tinh" nắm cái tay kia của Lý Nhàn, vẫn luôn không có buông ra.
"Công chúa, ngàn vạn đừng rời khỏi ta!"
Bên tai Lý Nhàn, lại vọng lên câu nói cuối cùng của "Lâm Phi Tinh" trước khi té xỉu.
Nguyên lai, là ý tứ này.
Lý Nhàn dùng tẩm ướt tịnh bố, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt "Lâm Phi Tinh", nhìn người kia ngủ say, lại một trận hoảng hốt. Lúc trước đọng lại trong lòng Lý Nhàn rất nhiều hoang mang, cùng với loại cảm giác kỳ dị thường xuyên xuất hiện, đến tột cùng từ đâu mà đến, rốt cuộc cũng có thể giải khai.
Lý Nhàn không phải chưa từng hoài nghi thân phận "Lâm Phi Tinh". Chỉ là dần dần hiểu được, theo nội dung một phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-quan-cung-truong-cong-chua/541702/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.