Lý Nhàn dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Phi Tinh khom người nhặt lên một đoàn quyên bố nhăn nhúm rơi trên mặt đất, giũ ra.
Chỉ thấy trên thư nói:
Điện hạ đài giám, Nguyên Đỉnh năm 29 ・ ngày 10 tháng 7. Lâm Phi Tinh ngất trong nhà thuộc hạ, thuộc hạ vì hắn xử lý vết thương trên lưng. Miệng vết thương cực dài, từ vai phải đến eo trái, may mà không sâu, hiện đã không đáng ngại.
Xem mạch tượng của Lâm Phi Tinh, kinh giác trong cơ thể hắn có một cổ kỳ độc. Thuộc hạ hổ thẹn, không biết Lâm Phi Tinh vì sao lại trúng độc. Độc này thuộc hàn, cũng không trí mạng.
Khác, nhân Lâm Vũ tân tang, thuộc hạ mang thai, Lâm Phi Tinh mời thuộc hạ dời đến Lâm trạch, thuộc hạ phải hồi đáp như thế nào? Thỉnh điện hạ minh kỳ.
......
Lý Nhàn hít một hơi thật sâu, đem quyên bố đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh, trong đầu hiện lên vô số ý niệm. Nàng sớm đã sửa sang lại suy nghĩ thật tốt, sắc mặt tĩnh lặng như nước. Nhiều năm tôi luyện đã khiến cho Lý Nhàn ở thời điểm càng khẩn trương, càng có thể tự giữ trấn định.
Mà Lâm Vãn Nguyệt cách đó vài bước vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Lý Nhàn. Thấy nàng bình tĩnh xem xong quyên bố, tùy tay đặt ở một bên. Từ đầu chí cuối sắc mặt chưa từng biến hóa chút nào. Lâm Vãn Nguyệt châm chọc cười, nàng cảm thấy chính mình cực kỳ ngu xuẩn, cực kỳ ngốc nghếch!
Những điều tốt đẹp kia đều sụp đổ, hiện thực hung hăng cho nàng một cái tát, đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-quan-cung-truong-cong-chua/541691/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.