Lâm Vãn Nguyệt điều dưỡng một quãng thời gian, cuối cùng cũng có thể xuống đất đi một vài bước, nhưng đại đa số thời gian vẫn là nằm ở trên giường.
Hôm ấy, Lâm Tử Đồ một đường chạy đến báo với Lâm Phi Tinh: "Lão gia, trong kinh đưa người tới."
"A, là những người nào?"
"Hồi lão gia, là trưởng công chúa điện hạ chọn vài người từ trong phủ phân phối đến, để làm hạ nhân hầu hạ lão gia."
Nghe được Lâm Tử Đồ nói như vậy, Lâm Vãn Nguyệt vươn tay muốn vén chăn lên liền ngừng lại. Lâm Vãn Nguyệt trọng thương chưa lành, mấy ngày nay mặc dù tinh thần đỡ hơn một chút, nhưng tình trạng cơ thể vẫn không tiến triển gì thêm.
Gần đây Lâm Vãn Nguyệt phi thường sợ lạnh, phảng phất trở lại những ngày vừa mới phục dụng xong Dược Vương hoa kia: Trong cơ thể thỉnh thoảng sẽ thoát ra một cỗ âm lãnh, lồng ngực như bị đè nặng, hô hấp không khoái, luôn cảm giác hít thở không thông.
Bắc Cảnh nghèo nàn, trước khi Lâm Vãn Nguyệt chưa thụ thương trong phòng chỉ cần một cái chậu than, bây giờ đã bày bốn cái.
Lâm Tử Đồ quan tâm, sợ không khí quá khô liền kê một cái giá đỡ dưới chậu than, trên kệ để một chậu đồng chứa nước. Thế nhưng cho dù là như vậy, Lâm Vãn Nguyệt vẫn cảm thấy lạnh, cả ngày đều che kín chăn mền thật dày, mệt mỏi tựa trên giường.
Trận trọng thương này, khiến Lâm Vãn Nguyệt nguyên khí đại thương.
"Đã đến một vài hạ nhân, ngươi an trí là được, ta không gặp."
"Vâng, lão gia. Mắt thấy nhanh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-quan-cung-truong-cong-chua/541685/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.