Lâm Vãn Nguyệt nhìn chung quanh một vòng, thấy biểu tình ba người giống hệt với những gì chính mình sự kiến, tiếp tục nói: "Đại soái hoăng thệ, Hung Nô ít ngày nữa liền sẽ nhận được tin tức. Khi đó bọn chúng nhất định sẽ ngo ngoe rục rịch nhúng thử vào vũng nước Bắc Cảnh của chúng ta. Vào lúc này cùng đồng lòng chung sức chống đỡ ngoại địch mới là quan trọng nhất."
"Tướng quân nói chí phải." Ba người đồng thời gật đầu.
"Cho nên ta đối với các ngươi trước mắt chỉ có một yêu cầu, bốn chữ: Bảo trì thường thái (giữ thái độ bình thường)."
Ba người liếc nhau, đồng thời gật đầu, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Phi Tinh đã hoàn toàn bất đồng.
Lâm Vãn Nguyệt gật gật đầu, hỏi: "Ta rời đi chuyến này, trong quân tình thế như thế nào?"
Ba người nhìn nhìn nhau, cuối cùng để Mông Nghê Đại đến trả lời: "Hồi tướng quân, sau khi tướng quân rời khỏi Bắc Cảnh, ban đầu đều do đại soái lo liệu quân vụ. Nhưng không được mấy ngày, sức khỏe đại soái càng trở không tốt, liền để cho Cao Đức Nghĩa, Trọng Lương Tuấn hai vị phó tướng cùng lo liệu."
Mông Nghê Đại nói tới đây dừng một chút, thân mình khuynh về phía trước, đè thấp thanh âm tiếp tục nói: "Hai vị phó tướng này, tướng quân ngài đều biết. Ngày thường có đại soái thống ngự ngoài mặt không có trở ngại gì. Kỳ thật quan hệ của hai người ngầm đấu đá đến căng thẳng vô cùng. Cao Đức Nghĩa này đi theo đại soái từ những năm đầu, Trọng Lương Tuấn năm nay bất quá chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-quan-cung-truong-cong-chua/541679/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.