Lâm Vãn Nguyệt đi rồi, Lý Nhàn một mình ngồi ở trong thư phòng.
"Đốc đốc đốc."
"Tiến vào." Lý Nhàn nghe được tiếng đập cửa, buông xuống bút lông trong tay.
Tiểu Từ đẩy cửa tiến vào, đi đến Lý Nhàn bên người: "Điện hạ, đã đưa đi."
"Nga, Trung thế tử dùng có thoải mái?" Lý Nhàn nhàn nhạt nói.
"Trung thế tử không ở trong phủ, bất quá nhiều năm như vậy, ngài đưa đồ vật gì cho hắn, hắn có lần nào mà không cẩn thận trân quý? Nô tỳ nghĩ lần này cũng nhất định có thể sử dụng thoải mái."
"Ân." Lý Nhàn gật gật đầu.
Tiểu Từ hướng mắt liếc nhìn những đồ vật trên án của Lý Nhàn một cái, cười nói: "Lâm Phi Tinh này...... Tựa hồ ở trong lòng điện hạ rất đặc biệt?"
Nghe được Tiểu Từ hỏi, trên mặt Lý Nhàn vẫn là bộ dáng nhất phái phong khinh vân đạm như cũ, hỏi ngược lại: "Vì cái gì mà lại nói thế?"
Tiểu Từ nhìn Lý Nhàn nở nụ cười, nàng đã sớm quen bộ dáng như vậy của chủ tử nhà mình, tiếp tục nói: "Nô tỳ theo điện hạ nhiều năm như vậy, còn không có gặp qua điện hạ vì bảo hộ người ngoài mà vận dụng cả một kỳ Ám Vệ , ngay cả kỳ chủ đều phái đi làm nha hoàn cho hắn."
Lý Nhàn nhíu nhíu mày, theo bản năng phản bác nói: "Đó là bởi vì Lâm Phi Tinh này là một quân cờ phi thường trọng yếu. Ở đất Bắc Cảnh này, Châu Nhi vô luận như thế nào cũng không thể vứt bỏ. Lâm Phi Tinh không cha không mẹ, bối cảnh đơn giản sạch sẽ, phụ hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-quan-cung-truong-cong-chua/541661/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.