Doanh trướng lại lâm vào yên tĩnh một cách chết chóc.
Lâm Vãn Nguyệt nhìn Lý Mộc, mới bừng tỉnh phát hiện mấy năm nay, nàng cho rằng chính mình đã trưởng thành trăm lần từ trong thực chiến. Thẳng đến khi gặp phải vấn đề lớn như lần này, mới hiện những chuyện mà nàng biết, bất quá chỉ là muối bỏ biển thôi.
Nếu lúc này trước mặt nàng là một tên Hung Nô, nàng có thể nghĩ đến một trăm loại phương pháp đem hắn đưa vào chỗ chết. Cho nàng một đội quân Hung Nô, nàng cũng có thể dùng thủ đoạn nhanh nhất diệt toàn bộ. Thế nhưng hiện giờ đối mặt sự tình liên quan đến mấy chục vạn đại quân, Lâm Vãn Nguyệt phát hiện trong đại nào chính mình lại trống rỗng.
Tay Lâm Vãn Nguyệt đặt ở đầu gối nắm thật chặt, nhớ tới Lý Nhàn từng nói với nàng: "Phi Tinh, người làm tướng, gϊếŧ địch suất chúng; người làm soái, vận trù ngàn dặm."
Trong lòng Lâm Vãn Nguyệt vô cùng hổ thẹn. Lý Nhàn vẫn luôn nói chính mình có thể làm soái. Lâm Vãn Nguyệt lần này trở về cũng là tràn đầy tin tưởng, chỉ là khi đối mặt với vấn đề thực tế, nàng mới rõ ràng khoảng cách để mình trở thành một thống soái chân chính đến tột cùng kém đến bao nhiêu......
Lý Mộc vỗ vỗ bả vai Lâm Vãn Nguyệt, nói lời thấm thía: "Ngươi vừa trở về đi nghỉ ngơi trước đi, chúng ta ngày mai lại nghị luận."
"Vâng!"
Lâm Vãn Nguyệt chậm rãi đứng dậy, mặt mang thẹn thùng, cung cung kính kính hướng tới Lý Mộc hành lễ, đem ghế thả lại chỗ cũ, mới lui ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-quan-cung-truong-cong-chua/541615/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.