Hắc Đại Hổ không có lập tức liền chết, vị trí bị thương cũng không sẽ một kích trí mạng.
Hắn không có vận may như tên tiểu sơn tặc, thống thống khoái khoái chết đi như vậy.
Hắc Đại Hổ ngã trên mặt đất, đôi tay chống đỡ thân thể muốn đứng lên, nửa người dưới lại không theo ý hắn.....
Hắn thậm chí có thể nhìn rõ ràng miệng vết thương trên bụng mình, máu thịt chậm rãi trào ra bên ngoài.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng sinh mệnh của mình đang xói mòn, trơ mắt nhìn lại không thể làm gì.
"A ~~~!"
"A ~~~!"
"A!!!!"
Một tiếng rồi một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế ở trong sơn cốc truyền ra rất xa rất xa.
Mười chín têb sơn tặc không có người nào dám nhìn về phía đại đương gia của bọn họ, có người nghiêng đầu đi, có người dứt khoát nhắm hai mắt lại, lại có một ít người nhát gan sợ chết, thân thể đã run lẩy bẩy!
Thân thể tiểu Thập Nhất núp trên sườn núi không tự chủ được run lên một chút.
Tiếng kêu của Hắc Đại Hổ làm nàng nổi da gà.
Lâm Vãn Nguyệt đứng ở nơi đó, trên cao nhìn xuống Hắc Đại Hổ, thẳng đến sắc mặt Hắc Đại Hổ chậm rãi trở nên vàng như nến, đây là sắc mặt của người chết.
Trên mặt đất còn có một ít nội tạng xanh xanh đỏ đỏ từ trong bụng Hắc Đại Hổ chảy ra thành một bãi ngổn ngang.
Lâm Vãn Nguyệt cầm đao, bước về phía trước hai bước, không chút để ý nào dẫm lên trên.
Lúc này Hắc Đại Hổ đã không thở nổi, xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-quan-cung-truong-cong-chua/541602/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.