Lâm Vãn Nguyệt đeo hắc cung, Lý Nhàn chậm rãi đi kế bên nàng.
Nhìn hai người này, một vị quần áo mộc mạc làn da ngăm đen dáng người cao gầy, một vị quần áo đẹp đẽ quý giá làn da trắng nõn dáng người thướt tha. Hai người sóng vai cùng đi nhìn thế nào như thế nào cũng khác biệt.
Nhưng mà, luôn luôn ít nói như Lâm Vãn Nguyệt lúc này cư nhiên lại nổi hứng dẫn đường cho Lý Nhàn, mà Lý Nhàn trước sau luôn mang theo nhàn nhạt tươi cười, nghiêng tai lắng nghe Lâm Vãn Nguyệt giới thiệu sự tình bên trong quân doanh cho mình, nhất thời hứng thú dạt dào.
"Bên này đó là doanh trướng bộ binh, ta đã từng ở nơi này, điều kiện của bộ binh tương đối kém, ba người trụ tại một gian lều trại."
Lý Nhàn nhẹ giọng hỏi: "Vì sao điều kiện bộ binh so kỵ binh kém nhiều như vậy đây?"
Lâm Vãn Nguyệt nghĩ nghĩ trả lời nói: "Bởi vì thời gian bồi dưỡng ra một người bộ binh rất ngắn, yêu cầu cũng rất thấp, mà kỵ binh huấn luyện cần thời gian dài, ngựa cũng là trân quý nhất, càng là bộ đội tác chiến quan trọng của Ly Quốc ta, cho nên đãi ngộ kỵ binh so với bộ binh tốt hơn rất nhiều, kỳ thật......"
Lâm Vãn Nguyệt cũng không biết vì cái gì, nghe thanh âm ôn ôn nhu nhu của Lý Nhàn khiến cho nàng thoải mái. Trong lúc nhất thời cư nhiên buông xuống phòng bị. Đối Lý Nhàn biết gì nói hết không nửa lời dấu diếm, thẳng đến khi phát hiện chính mình suýt nữa "Nói lỡ" mới khó khăn lắm nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-quan-cung-truong-cong-chua/541577/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.