Lý Nhàn đẩy cửa phòng dành cho khách ra, Lạc Y đang khoanh chân, ngồi ngay ngắn ở trước bàn dùng bữa sáng.
Nhìn thấy Lý Nhàn tiến vào, đem một cái trứng gà đã bóc sạch vỏ đưa vào trong chén cháo, nói: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Lý Nhàn ngồi xuống vị trí đối diện Lạc Y.
"Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, không tồi không tồi."
"Lạc Y..."
Nghe được Lý Nhàn gọi chính mình, Lạc Y đem một ngụm cháo đưa đến bên miệng mình, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Như thế nào, muốn đuổi người?"
"Ngươi biết ta không phải ý tứ này, có một chút sự tình ta không thể để cho nàng biết."
"A, là không thể để cho nàng biết, hay là không muốn để cho nàng biết? Ta thế nhưng không đi, ta là mang thân phận gì? Ngươi để cho ta tới ta liền tới, ngươi muốn ta đi ta liền đi? Còn nữa, ngực nàng có máu bầm, không bài xuất ra sẽ có đại phiền toái. Lạc Y ta cứu người, hoặc là không cứu chứ chưa từng bỏ dở nửa chừng."
"Ngươi trốn tránh ở nơi này của ta cũng không phải biện pháp tốt, ngươi hẳn là nên quay về nơi đó của Mạn Sa đi."
...
Liên tiếp ba ngày, Lý Nhàn mỗi ngày sẽ tới phòng ngủ của Lâm Vãn Nguyệt ba lần. Ngoại trừ mớm thuốc cùng đút cơm, Lý Nhàn không có cùng Lâm Vãn Nguyệt trò chuyện bất kì điều gì.
Ba ngày qua đi, tâm tình Lâm Vãn Nguyệt chuyển biến nhiều lần. Ban đầu sợ hãi nhìn thấy Lý Nhàn, một câu cũng không dám cùng Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-quan-cung-truong-cong-chua/1945378/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.