Chương trước
Chương sau
Mùa thu, cái thời gian mà đất trời nhàn hạ, không khí lại thêm mấy phần êm dịu vậy mà tại Minh quốc, nơi đang nhộn nhịp nhất chính là hoàng cung. Từ xưa đến nay hoàng cung xa hoa vốn là bình thường, nhưng chưa có hoàng cung nào lại có một phủ quận chúa đẹp đến mức ngay người như vậy. Từ ngoài bước vào đã ngửi thấy mùi thoang thoảng của sen, đi vào sâu hơn lại thấy Bạch Dương xoã bóng cùng muôn ngàn hoan thơm cỏ lạ. Phía sau hậu đình liền có một dãy trúc xanh cùng một đồi phong đỏ tạo nên sự đối lập mà lại hài hoà.

Nhưng đối lập với sự hài hoà đó là sự tấp nập của các cung nữ, bọn họ cứ chạy tới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược. Nguyên nhân chính là vì tiểu quận chúa của bọn họ vừa mới được nhặt lên từ đáy hồ bây giờ đang thập tử nhất sinh, chỉ sợ không thể cầm cự. Vị quận chúa này chỉ mới hai mươi tuổi, xinh đẹp lại đáng yêu vì thế mà được hoàng thượng xem là muội muội yêu quý nhất của hắn. Quận chúa đường cưng chiều đến nỗi được một tẩm cũng còn to hơn cả cung của hoàng hậu, quận chúa không sợ trời, không sợ đất chỉ duy nhất sợi người huynh trưởng là hoàng thượng. Nhưng vì quá đáng yêu mà đâm ra hơi ngốc, không lo không nghĩ vô tư như trẻ nhỏ.

Nhưng lạ thay không biết vì sao vào khoảng hai ngày trước vị quận chúa này lại ưu sầu làm cảnh triều đình lo lắng, rồi đến hôm nay lại xảy ra việc quận chúa bị ngã vào hồ nước sâu. May mắn là có người phát hiện rồi đưa lên nhưng đến bây giờ lại thập tử nhất sinh.

Phủ quận chúa......

Tại phủ quận chúa các cung nữ hết chạy rồi cuốn cuồn cả lên. Phòng quân chúa lại đầu một đống người, nào thái y, thị vệ, phi tầng, có cả luôn hoàng thượng. Nếu nhìn vào chỉ sợ người khác sẽ nghĩ quận chúa mở yến tiệc nha.

Thái y lần lượt ra rồi vào, vào lại rồi ra, nhưng mỗi người ra đều chỉ lắc đầu trầm mặt. Cái thái độ đó làm hoàng thượng nỗi giận, muội muội của y, người lớn lên cùng hắn, người cùng chảy một dòng máu với y giờ này lại không thể cứu chữa. Mặt hoàng thượng xám lại nhìn đám thái y lo sợ quỳ rạp dưới đất.

Y vỗ mạnh bàn hét “Đám người các ngươi, ta để các ngươi sống làm gì mà ngay cả bệnh của quận chúa cũng không chữa khỏi. Nếu Y Nhi có bề gì đừng trách ta lãnh huyết vô tình, hung quân tàn bạo”

Đám thái y mặt mũi tèm lem nước mắt là khấu đầu nhận lỗi. Thật sự mặc nói thì vị quận chúa này không thể cứu nữa, mạch đập đã yếu đến mức không thể bắt được, chỉ còn một ít thời gian nữa sẽ tắt thở. Hoàng thượng tức giận, đám thái y thì sợ hãi còn các phi tầng đương nhiên sẽ có người vui người buồn. Buồn là cho quận chúa đáng yêu ngày nào lại đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, còn vui là vì vì tiểu quận chúa được hoàng thượng bảo bọc thương yêu, lúc trước chỉ cần họ nói sai một lời ắc bị hoàng thượng là mắng, các nàng cam tâm sao?

Đợi một lúc lâu sau thì hoàng thượng cũng cho lui hết, chỉ y và nàng ở lại, nàng là người thân của y cũng là người mà y thương yêu nhất, vì sao? Vì sao lại cướp nàng đi? Mẫu hậu họ vì quyền lợi triều đình mà bị hại chết, tiên đế vì triều chính lại bỏ bê họ, từ nhỏ đến lớn chỉ có họ dựa vào nhau mà lớn lên. Nếu nàng mất đi thì y sẽ không còn ai thân cận nữa.

Hoàng thượng buồn bã lại đau xót bước đến ngồi bên giường nhìn tiểu muội muội đáng yêu ngày nào đang tiều tụy đến đáng thương. Y nắm lấy tay nàng, nước mắt cứ thế nhẹ nhàng rơi, một lúc lâu sau lại không biết như nào mà ngủ thíp đi.

Bàn tay được hoàng thượng nắm chặt trong lúc hắn ngủ quên mà từ từ buông xuống, hơi thở của tiểu quận chúa cũng đáng trút những hơi cuối cùng, sự lạnh kẽo nơi thân thể lại tỏa ra xung quanh. Nàng kiếp này sống đều vui vẻ chỉ khi chết đi mới biết thế nào là đau thương, là mất mác, là xót xa đau lòng. Nhưng như vậy cũng tốt, coi như kiếp này không uổng công nàng sống đến hôm nay.

Có bắt đầu sẽ có kết thúc, kết thúc này sẽ là một bắt đầu khác. Kết thúc toàn vẹn của người này sẽ là bắt đầu của một câu chuyện chưa được hoàn thiện của người khác. Sinh tử luân hồi, nhân sinh trời định. Không sợ kết thúc hay bắt đầu chỉ sợ việc bắt đầu và kết thúc chẳng mấy khi vui vẻ.

Kiếp này thần hồn của tiểu quận chúa chỉ đến đây nhưng chỉ sợ thân thể này còn phải một phen sử dụng lại để lo toan đất nước, trả nợ nhân tình, hoàn thành nhiệm vụ. Hồn lìa khỏi xác, xác lại nhập hồn, hồn do xác triệu ắc phải một lần chịu kiếp thế thái nhân sinh.

*********

Chiều hôm đó, lúc quận chúa vừa tắt thở thì trời cũng nỗi gió theo, sấm rền, mưa đổ, như một điềm báo phong ba bảo táo sắp đến. Cả tứ quốc đều một phen ngập trong mưa gió, gió tiễn người, mưa nhập thể, chỉ mong lần này là phúc chẳng phải họa.

Hoàng thượng từ trong giấc ngủ một phen hoảng hốt giặc mình. Y dời mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt kia từ lúc nào đã rời khỏi, sự trống vắng, lạnh kẽo nơi bàn tay làm y lo lắng mà nhìn người đang an tĩnh nhắm mắt. Nàng đi rồi sao? Nàng bỏ lại người ca ca này sao?

Hoàng thượng hoảng sợ lay nàng, gọi tên nàng “ Hạ Tử Y, ta lệnh muội tiếng dậy cho ta”

Không hồi đáp, y vẫn tiếp tục gọi “Hạ Tử Y, muội muội đừng bỏ lại ca ca”

Y biết nàng bỏ y đi rồi, y nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng mà khóc, lạnh lẽo thật sự chẳng có hơi ấm gì cả. Nàng bỏ y đi rồi.

Như thiên tính xuất hiện, như ông trời sắp đặt, ngay lúc này bàn tay đang được hoàng thượng nắm chặt lại cử động nhẹ. Y hốt hoảng nhìn muội muội của mình. Nàng chưa chết, hoàng thượng tiếp tục gọi to tên nàng “Hạ Tử Y”

“Y nhi tỉnh lại đi”

“ Hạ Tử Y, ta lệnh muội tỉnh lại”

Thật sự nàng đã tỉnh lại và tặng cho vị đại ca của nàng một câu chấn động “Tôi chưa chết ôm xồm cái gì?”

Hai mắt quận chúa từ tử mở ra, đôi mắt đẹp như tinh tú nhẹ nhàng đảo qua người đang đứng cạnh giường luôn ngóng trông nàng tỉnh dậy. Hạ Tử Y chớp mắt rồi hai màu nhăn tít lại. “A....” nàng thất thanh là lớn làm cho hoàng thượng giật cả mình nhưng chính vì vậy đã chứng thực y không nằm mơ, tiểu muội muội của hắn chưa chết.

Hạ Tử Y nhìn hoàng thượng rồi cẩn thận đè nén cảm xúc, sắp xếp lại mớ hổn độn trong đầu. Nàng nhớ nàng đang đi trên đường nha, lúc vừa từ siêu thị ra thì không biết đâu ra một chiếc xe lớn đâm vào nàng. Tử Y nhớ rõ nàng không có gia đình, chỉ đơn giản là một cô nhi nên khi đến bệnh viện nàng chỉ có một mình trong vô thức rồi không biết tại sao khi nghe người khác gọi trên mình nàng mở mắt ra lại chạy đén chỗ quay phim này nha.

Không! Không đúng! Nàng có nhớ rõ lúc nàng mê mang đã nghe thấy một giọng nói, nói cái gì mà: “Kiếp trước ta nợ ngươi, kiếp này nguyện lấy thân thể này để báo đáp, mong rằng ngươi hảo hảo hoàn thành ước nguyện, cũng coi như giúp ta bên cạnh ca ca, giúp huynh ấy gầy dựng giang sơn, mảnh ký ức ta để lại mong cô sự dụng để ứng phó”

Tử Y giật thót lên, ôi mẹ ơi nàng như này là xuyên không á? Chuyện này tin được sao? Nàng nhìn lại cơ thể này một lần nữa, quả thật không phải thân thể của nàng. Hạ Tử Y thầm cười trong lòng, nàng chưa chết, nàng còn được xuyên không nha, cái này vui này.

Đang lúc này vui mừng không biết từ đâu lại xuất hiện một bóng người đang ôm nàng vào lòng nha. Tử Y đưa mắt lên nhìn, gương mặt thật soái nha. Hoàng thượng nhìn nàng, ôm nàng thật chặt rồi lại nghẹn ngào mở miệng “Y Nhi”

Tử Y thấy khoé mắt nóng lên, nàng từ nhỏ đến lớn có được ai bảo bọc như này đâu. Nàng tìm kiếm lại một chút ký ức. Thì ra đây là vị ca ca kính yêu của cơ thể này, thì ra người này lại thương yêu tiểu muội muội của mình đến vậy, thì ra bây giờ nàng lại có một vị ca ca từ trên trời rơi xuống.

Nàng vòng tay ôm lấy y “Ca ca” nàng lên tiếng. Đúng vậy đây là vị ca ca mà cơ thể này bảo nàng chăm sóc, từ đây về sau y sẽ là người thân của nàng. Hạ Tử Y nở một nụ cười hạnh phúc, nàng đã có người thân, thì ra một lần xuyên kiếp lại được phúc này, không mong gì hơn, không mong gì hơn.

“Đúng vậy, Y Nhi ta là ca ca của muội. Ta là Hạ Chiếu Thiên là ca ca của Hạ Tử Y”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.