Sáng hôm sau, cái ánh nắng nhàn hạ chiếu xuống gương mặt xinh đẹp của Tử Y một mảng quyến rũ. Gió cũng nhẹ nhàng lay động mấy lọn tóc trên má nàng, Tử Y nhẹ nhàng mở mắt. Đây là ngày thứ hai nàng ở đây, đây là lần thứ hai nàng mở mắt dậy liền nhìn thấy một khung cảnh này.
Tử Y lười biếng ngồi dậy, lười biếng gọi người, lười biếng tựa cầm lên khung cửa sổ. Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài, hít nhẹ bầu không khí trong lành này, Tử Y lúc trước cứ nghĩ ở hoàng cung sẽ như trong tù vậy, ngộp ngạc, tú túng lại cô quạnh nhưng có lẽ đối với “Hạ Tử Y” này nàng đã sai. Phủ quận chúa một mảng xanh bao phủ, không hoa sắc loè loẹt mà lại thanh nhã, dễ nhìn, phủ quận chưa có rất nhiều liễu, đặc biệt là xung quanh phòng nàng. Căn phòng này có thể thấy mặt trời mọc lại có thể thấy lúc trăng treo, thoáng mát và trang nhã làm nàng thực hài lòng.
Nhìn khung cảnh bên ngoài làm tâm tình đang lơ lửng của nàng từ hôm qua đến giờ giảm đi không ít. Nếu nàng đã đến đây thì phải sống, sống cho chính nàng và chính thân thể này. Nhưng mà nghĩ lại thấy thật hoang đường, nàng vốn không tin chuyện xuyên không gì đó như trong phim, bây giờ nhìn lại chính nàng là người đã xuyên không. Tự hỏi ông trời có quá trêu người không chứ, nếu cho xuyên thì nên xuyên vào nơi rừng sâu u tối một chút, có như vậy khi tài năng bộc phát mới có thể làm chấn kinh thiên hạ chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-cua-quan-vuong/2232924/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.