Kể từ khi Tử Y nhặt được tiểu hổ đến bây giờ, à không là từ khi xuất phát đến bây giờ, cái cục nợ Yên đại tướng quân luôn theo sau nàng y như keo dán chuột, bà nó thiệt bực mình. Tử Y phi nhanh ngựa thẳng vào rừng, cảm giác âm u liền ngây tức khắc bao trùm lấy nàng. Hổ con nằm trong túi da dưỡng thương dường như cũng có chút bất an mà nhúc nhích.
“Yên đại tướng quân ta nghĩ chúng ta bị theo dõi đi?”
Tử Y nghiêng mặt nhìn người phía sau, Yên Lăng cưỡi hắc mã đạp gió đến bên cạnh nàng. Yên Lăng nhíu mày nhìn xung quanh hắn biết có mai phục.
“Có ba kẻ theo dõi, phía trước ít nhất có mười kẻ mai phục!”
Mắt Yên Lăng tối dần, hắn còn nhớ lúc nghị sự hoàng thượng và hắn muốn đảm bảo an toàn mà chọn con đường này, mặc dù có chút âm u nhưng gần đội thị vệ tuần tra nhất, hơn nữa bên người hoàng thượng không thiếu người dù đi đường nào cũng không sợ. Chỉ là quyết định vừa ra liền bị vị quận chúa bên cạnh bác bỏ, nàng nói “Nếu nghĩ như vậy thì ai cũng nghĩ ra còn gì là thú vị, mục tiệu của bọn họ là ta thì ta cùng bọn họ chơi đủ vậy!”
Tử Y muốn tất cả quan viên lớn nhỏ đều phải ở bên người hoàng huynh, Tiểu Tịch cùng đám người Thập nhị đều sẽ ở bên cạnh bảo vệ hoàng thượng, còn nàng hả? Chính là tiêu sái đi giết người đây! Tử Y nhìn sang cái người ngấm nàng không dời mắt kia.
“Yên Lăng đại tướng quân không phải đã có tình ý với ta?”
Yên Lăng nhướn mày phun ra hai chứ: “Mơ mộng!”
Tử Y cười rồi tiếp tục phi ngựa để lại cho Yên Lăng ba chữ “Tự tìm chết!”
Yên Lăng nhẹ lắc đầu cảm thán vị quận chúa này nếu ai không biết thì chắc chắn tưởng nàng là nam nhân. Tử Y cùng Yên Lăng đi đến một bãi đất trống, Tử Y quét mắt bốn phía, đến bây giờ nàng dám khẳng định ở đây cũng cở gần hai mươi người! Đệch đây là đi giết tổng thống đâu? Thầm nghĩ nàng cũng có cơ hội sánh ngang với tổng thống nha.
“Yên đại tướng quân có dám cùng ta so tài?”
“Ai thua làm cơm trưa!” Nói xong Yên Lăng cầm tiễn bắn thẳng vào một góc cây, nhất tiễn xuyên tim, một hắc y nhân chết ngay tức khắc.
Tử Y cũng không thua kém chỉ là nàng không thích bắn ngay tim, nàng thích bắn ngay đầu hơn, dễ chết! Chỉ là tiễn có thể bắn xuyên sao? Đây cũng không phải súng, chỉ bắn được phân nữa đã ngừng lại nhưng vẫn chết!
Bọn người còn lại thấy thế bèn nhanh chóng cùng nhau hành động. Đúng như Tử Y đoán mục tiêu của bọn họ là nàng, đám người vây nàng và Yên Lăng thành vòng tròn. Tử Y nhướng mày, này là quần ẩu có tổ chức sao? Sao đứa nào đứa náy đều một bộ giống lưu manh đầu đường xó chợ thế? Không phải lúc nảy còn hai tên rất nghiêm chỉnh làm thích khách sao?
Tử Y ghé sát lại Yên Lăng nói nhỏ “Yên đại nhân đây là bọn họ quá coi trọng ta sao?”
Yên lăng liếc nhìn nàng “Lúc trước không ai biết ngươi có võ công! Bây giờ trình độ ngươi tới đâu cũng không ai biết, bọn họ khẳng định không muốn giết ngươi mà đến hành hạ ngươi!”
“Haha vậy mục tiêu bọ họ muốn giết là ngươi! Yên đại nhân thân mến ngươi nên bảo trọng phụng thể!”
“Hạ Tử Y...” Yên Lăng nghiếng răng gọi.
“Ta biết! Biết rồi, bọn họ đánh kìa, đánh đánh đánh!”
Tử Y lao vào vòng chiến nhanh như cắt đã diệt gọn hai tên bằng đoản đao của mình. Yên Lăng nhìn mà ngẩn người liền bị ai kia mắng té tát.
Yên Lăng lại thầm thở dài trong lòng, lúc nảy còn lạnh lùng nói chuyện bây giờ lại như con nít mà tranh cải với hắn.
“Hạ Tử Y ngươi còn biết sử dụng đoản đao?”
“Đương nhiên! Ta thập toàn thập mĩ” Vừa cắt cổ được một tên, máy tươi phun lên như chứng minh lời nói của nàng!
Thập toàn thập mĩ? Yên Lăng hảo tâm bớt chút thời gian nhìn vị quận chúa nào đó đang rất hào hứng giết người kia. Thật ra Hạ Tử Y là một la sát đúng không? Ngay cả giết người cũng hào hứng?
Tư thế nàng mạnh mẽ, uyển chuyển lại rất nhanh nhẹn như một con chu tước rực lửa đang nhảy múa, xinh đẹp lại rực tỡ. Nhìn nàng đứng giữa một vùng đỏ rực bị máu nhiễm đỏ Yên Lăng không khỏi lặng người, sát khí của nàng không phải do trời sinh mà là được luyện ra sau bao lần giết chóc, cái này hắn rõ hơn bất cứ ai! Nhưng hắn càng không phỉ nhận nàng bây giờ nhìn vào khiến người khác không khỏi rời mắt. Giống như nàng chính là như vậy, nàng chính là có thể đảm đương cả một vùng trời, có thể làm bá chủ một phương giống Chu Tước.
“Chu Tước!”
“Hả?”
Tiếng gọi và câu hỏi làm cả hai người giật mình. Yên Lăng chính là không ngờ mình sẽ gọi nàng như vậy, càng không ngờ nàng sẽ trả lời hắn. Tử Y lại càng kinh ngạc, tên này biết nàng? Nhưng ngay cả Tiểu Phi cũng chỉ có mấy lão già kia biết tên nàng, hắn là ai?
Cả hai đều dùng ánh mắt đánh giá đối phương, cả hai người đều tự giác quay mặt đi không nhắc đến. Tử Y tuy có phần đề phòng nhưng nàng biết hắn là vô ý nói ra, cũng giống như Tiểu Phi từng nói rằng cậu biết nàng có biệt danh Chu Tước không phải vì hắn điều tra mà là vì nàng thật sự giống một con Chu Tước mạnh mẽ cao ngạo.
“Ồm cái đám này xử sao?” Tử Y chỉ chỉ đám xác chết trên mặt đất.
“Gọi người!” Yên Lăng đáp trả nhẹ nhàng.
“Yên đại nhân thân mến ta đâu có ngu đến mức không biết cái đó, ta hỏi ngươi gọi bằng cách nào?”
“Ngươi không đem tín hiệu?” Yên Lăng mặt nhăn nhó nhìn nàng.
“Bổn quận chúa tưởng ngươi đem!” Tử Y trưng cái bộ mặt ngây thơ vô tội nhìn Yên Lăng, nàng không biết gì hết á!
“Hạ Tử Y! Quận chúa đại nhân thân mến khi nào ngươi lại trở thành trẻ con vậy?” Yên Lăng thiệt rất bực mình, Hạ Tử Y lạnh lùng đâu rồi? Sao cái quận chúa trước mặt này một chút đáng tin cũng không có?
“Yên đại nhân thân mến ngài không biết sao ta đây chính là coi ngài là đồng bọn rồi cho nên mới hảo tâm cho ngươi nhìn thấy ta như này nha!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]