Tử Y trở về đã thấy hoàng huynh của mình lạnh mặt ngồi trên vị trí cao nhất, phía dưới là một đám hắc y nhân bị trói thành cái bánh nằm lăn lê. Cái làm Tử Y chú ý vong là một thân ảnh hoa phục lúc sáng mượn gan trời mà sỉ nhục nàng.
Tử Y đến hành lễ rồi về chỗ ngồi, nàng không có hứng đứng đó để kể tội mấy tên kia đâu, bổn quận chúa đi dăn cũng rất mệt nha, ờm mặt dù chỉ kiếm chác được một con hổ lười nhưng cũng rất mệt á. Mắt khẽ đảo tình chạm vào một ánh mắt khác, hai người trao đổi bằng ánh mắt một lúc mới rời đi.
Hỏi nàng là của ai á?
Ngoài Yên Lăng thì có thể là ai?
Thật ra nàng cũng không biết từ khi nào nàng lại không chán ghét hắn nữa, tuy cũng chẳng ưa gì nhưng không đến mức làm nàng nảy lên sát khí. Thì thôi con người là loài sống quần cư nến nàng cứ tách xa thế cũng không được, dù gì hắn cũng không đến mức tâm tư thối tha há?
“Đưa bọn người này xuống thẩm tra cho ta!” Một tiếng nói thanh lãnh vang lên kéo nàng ra khỏi mớ hỗn độn. Chiếu Thiên hoàng đế nhìn về phía nàng hỏi:
“Y Nhi muội không sao chứ?”
Tử Y thấy rõ vẻ quan tâm của y, người thân của nàng nàng sẽ dùng mạng để bảo vệ. Ánh mắt dưới lớp mặt nạ khẽ kiên quyết, Tử Y mỉm cười nhìn hoàng huynh của mình “Tử Y không sao, nhờ có Yên đại tướng quân mà Tử Y được vô sự! Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-cua-quan-vuong/2232888/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.