Chương trước
Chương sau
Tử Y vừa thần thanh khí sảng bước đi vừa nhìn đám binh lính như sói đói lao đi ăn kia. Nàng thầm than lắc đầu, ngày trước nàng bị bỏ đói mấy ngày cũng có thể giết người ai như mấy tên gà mờ này chứ. Tử Y chậm rãi bước đi, liếc mắt nhìn phía xa xa có một đoàn ngựa chạy đến. Tử Y vẫn điềm tĩnh bước đi, điềm tĩnh đến mức làm người ta ngạc nhiên. Sáu con ngựa dừng trước mắt nàng, sáu người phía trên vội vàng quỳ hành lễ trước nàng.

Tử Y nhìn về phía đám người Tiểu Tịch đang quỳ “Nhiệm vụ hoàn thành?”

“Vâng!” Sáu người đồng loạt trả lời.

“Đi ăn cơm!”

“Vâng!”

“Ăn xong đến tìm ta!”

“Vâng!”

“Ngoài vâng với vâng các ngươi còn biết gì nữa? Bị Yên Lăng kia tảy não rồi?” Tử Y thật sự khó chịu, bà nó Tiểu Tịch ôn nhu của ta, Chu Vân đáng yêu của ta...

Tối đó tất cả đều tập trung tại trại của Tử Y. Tử Y rất thắc mắc trong hai tháng này bọn họ đã làm gì, nàng không sợ bọn họ bị hành hạ hay bị tẩy não cái quan trọng là trong hai tháng này có ích với họ không.

“Các ngươi làm gì trong hai tháng này?”

“Bẩm quận chúa, sáu người bọn ta hầu như đều không đi cùng nhau! Ta và Thập Tam đều ở trong rừng cả.” Thập Nhị mặt vô biểu tình nói. Tử Y hơi nhíu mày không nói gì.

Nàng biết bọn họ có sở trường của mình, nếu được huấn luyện trong môi trường chuyên môn sẽ tốt hơn đại trà nhưng đối với nàng con người không thể nào chỉ giỏi một thứ, nếu không sẽ chỉ là một thanh đao cho kẻ khác. Mà cái nàng muốn chính là huấn luyện bọn họ thành người cầm đao. Nàng có suy nghĩ đôi khi sẽ đi ngược với người thường nhưng nàng biết nó có lợi.

“Quận chúa, huấn luyện như này không tốt sao?” Tiểu Tịch đến bên cạnh nàng rót trà.

“Không tốt!” Tử Y giọng ám trầm lên tiếng.

Câu nói của nàng khiến mọi người đều hơi giật mình, bọn họ hơi không hiểu ý nàng.

“Bắt đầu từ ngày mai không cần theo Yên Lăng nữa, các ngươi sẽ thành lập đội trong một tháng theo huấn luyện của ta rồi sau đó sẽ tách ra huấn luyện riêng!” Tử Y xoay nhẹ chung trà trên tay, Tiểu Tịch nhìn thấy hành động này liền biết nàng đang lên kế hoạch nào đó, vì thế liền thủ thế im lặng cho những người khác, bọn họ biết nàng sẽ không hại bọn họ.

“Nói cho ta biết điểm yếu của các ngươi!”

Thập Nhị nhìn những người khác đang hai mắt nhìn nhau, hắn hơi trầm mặt, đuểm yếu của bản thân không ai muốn cho người khác biết cả, kể cả người tin tưởng nhất, kể cả máu mủ ruột thịt. Không nghe bọn họ trả lời Tử Y hơi nhấc mắt nhìn bọn họ “Sợ sao?”

Nàng mỉm cười, nụ cười không chạm đến đấy mắt “Các ngươi sợ điểm yếu của mình sao? Sợ người khác lợi dụng sao? Không phải các ngươi đều có điểm mạnh à? Không phải trong hai tháng này huấn luyện các ngươi rất tốt sao? Tại sao phải sợ?”

“Quận chúa...” Tiểu Tịch bước đến gần nàng một bước, nàng cảm nhận được quận chúa đang tức giận, tức giận vì bọn họ không tốt.

Tử Y không nhìn đến nàng chỉ lặng lẽ nhìn năm người vẫn đang trầm mặt “Các ngươi có phải đã quên các ngươi vẫn còn điểm trí mạng không? Các ngươi vì điểm mạnh của mình mà vui mừng nhưng các ngươi đã quên người có điểm mạnh như các ngươi có hàng tá người, người giỏi hơn các ngươi còn nhiều hơn bao nhiêu, các ngươi chú tâm phát triển điểm mạnh mà cũng quên khắc phục điểm yếu, bao nhiêu tướng tài chết trên chiến trường không phải họ không mạnh mà là họ có điểm yếu.”

Tử Y đứng lên đi đến cầm lấy một thanh đao đang nằm trên kệ sau đó đi đến bên lò lửa bỏ nó vào, hai mắt Tử Y vẫn lặng lẽ mà sâu thẩm như vậy nhìn thanh đao đến khi nó đổi thành màu đỏ do bị nung. Sau đó nàng cầm lên rồi quay lại nhìn đám người Tiểu Tịch, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua bọn họ, tay nàng vung mạnh thanh đao xuống đất ngay tức khắc thanh đao liền bị biến dạng.

“Các ngươi biết vì sao thợ rèn luôn dùng cách nung nóng rồi mới đúc nó không?”

“Vì khi nóng lên nó sẽ mềm xuống, đến một độ nóng nhất định nó sẽ tan chảy” Thập Thất nhìn thanh đao bị biến dạng chậm rãi trả lời.

“Đúng vậy, vậy tại sao bọn họ phải đợi đến khi nó mềm? Vì họ biết khi nó mềm lại chính là lúc họ có thể điều khiển nó theo ý của mình, bọn họ nhắm vào điểm trí mạng của nó là độ nóng để huỷ hoại nó thì người khác cũng sẽ nhắm vào điểm trí mạng để loại trừ các ngươi!”

Sáu người bọn họ nghe đến đây điều vỡ lẻ, bọn họ biết được mình ngu ngốc, tự cao như nào. Không nói một lời sáu người đồng loạt quỳ xuống “Thuộc hạ biết tội!”

Tử Y mỉm cười “Ta biết ta đặt yêu cầu cho các ngươi quá cao nhưng mà nếu đã bước đi cùng ta thì phải chấp nhận bản thân không được làm gánh nặng cho người khác!”

“Đứng lên đi!”

“Tạ quận chúa!”

“Ta không yên cầu các ngươi phải có y thuật cao như Tiểu Tịch, phải giỏi ám khí như Thập Thất cũng không cần có thể lấy một địch trăm. Ta chỉ cần khi các ngươi bị người dùng thuốc sẽ biết phòng, khi bị ám sát có thể giết người mà không tiếng động, khi đánh nhau sẽ không để người bên cạnh bảo về mình. Hiểu không?”

“Thần hiểu!”

Tử Y khoát tay “Về đi sáng mai đến tìm ta, ta có nhiệm vụ cho các ngươi!”

“Vâng!”

Năm người ra về chỉ còn lại Tiểu Tịch ở trong trướng giúp nàng thay y phục. Nàng thấy quận chúa có vẻ mệt mỏi, có lẻ đi đây là bài học mà quận chúa phải dùng mạng sống để đánh đổi mới nhận ra. Nàng biết lúc trước quận chúa bị người ám hại là do quận chúa quá mềm lòng vì vậy người khác cứ nhắm vào điểm yếu này mà ra tay. Quận chúa chính là không muốn các nàng đi trên vết xe đỗ đó của người.

“Quận chúa người ngủ sớm đi!”

“Huấn luyện đến đâu rồi?” Tử Y nằm trên giường thì thảo hỏi.

“Bẩm quận chúa Tiểu Tịch tuy không thể đánh thắng Thập Nhị Thập Tam nhưng Tiểu Tịch có thể bảo toàn mạng sống thoát khỏi tay họ!” Tiểu Tịch cười nói, việc huấn luyện toàn diện này nàng đã được quận chúa cho làm tư lâu rồi, quận chúa chính là muốn nàng bảo về bản thân.

“Tốt rồi! Lui xuống đi!”

“Vâng! Quận chúa nhớ nghỉ ngơi sớm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.