Từng hạt mưa lách tách trên nền đất, bùn đất từ từ nhão ra. Bóng dáng cô gái nhỏ đang cố lếch thân mình rời khỏi cái hang bên dưới, tay cầm theo một cái túi đen nhỏ treo ngang hông.
Cô thở hắt một hơi, mệt bở hơi tai. Hướng Phỉ Sắc mở túi, bên trong rất nhiều vàng ròng. Coi như hôm nay làm ăn cũng được, đỡ phải đi giết kẻ đã chết vì bệnh dịch này.
Mưa cũng dần lớn thêm, Phỉ Sắc chống hai tay đứng thẳng dậy. Bỗng một tia sáng chiếu thẳng vào mặt, sau đó là một cú đánh vào người khiến Phỉ Sắc ngã nhào xuống đất. Ánh mắt trước khi khép lại, cô đã nhìn thấy hắn…đã nhìn thấy được nỗi ám ảnh của cô nhiều năm trước đây, một lần nữa lại xuất hiện.
—
Tỉnh dậy ở trong một trại giam, cô ngớ cả mặt không hiểu việc gì đã xảy ra. Đây là đâu? Sao cô ở đây?
Một tên lính đúng lúc vừa mở cửa sắt, hắn đem khay thức ăn đẩy đến cho cô. Phỉ Sắc không muốn ăn, cô trực tiếp hỏi tên đó:
“Đây là đâu? Tại sao tôi vào đây?”
“Tội danh giết người cướp tài sản. Là Đại tá đã bắt giữ cô vào đây.”
“Đại tá? Đại tá nào?”
“Cổ Vị Nghiêm!”
***
“Đại tá, phu nhân không chịu ăn cơm.”
“Cứng đầu cứng cổ vậy sao? Hay là bắt cô ấy đi lao động khổ sai nhỉ?”
Tên lính cai một bên không dám ý kiến, lời của người đàn ông này chính là lệnh ở cái trại giam số 9, ai cũng bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tu-nhan-khong-the-dung-cua-dai-ta/2790453/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.