Chỉ chờ đôi mắt phượng kia liếc nhìn bảo anh cút đi thôi, lặp tức anh sẽ chạy bay chạy biến khỏi căn phòng giam đáng sợ này ngay tức khắc!
Hai con người nguy hiểm như vậy ở chung, Lý Phục không chắc là anh sẽ chịu nổi bất cứ cái gì đâu.
“Lý Phục.”
“Lý Phục xin chờ lệnh.”
Giật thót với câu gọi từ Đại tá Cổ Vị Nghiêm, theo thói quen anh liền khép hai chân ngay ngắn chờ lệnh.
Cổ Vị Nghiêm nâng nhẹ khoé môi, phất tay ý muốn anh rời đi, trước đó còn không quên căn dặn:
“Khoá cửa phòng giam 69 lại, bất kì ai có ý muốn lại gần hay tò mò với căn phòng này làm phiền chúng tôi, một phát súng là ổn.”
“Lý Phục nghe lệnh.”
Lý Phục sau khi nghe câu lệnh bá đạo từ hắn, anh đã nhanh phi thẳng ra ngoài, còn dùng tận hai ổ khoá để khoá chặt cửa lại, nhanh nhẹn đi thông báo cho các viên ngục quản khác để tránh việc họ làm phiền đến Đại tá.
Cũng chẳng biết họ làm gì trong căn phòng chật hẹp đó, tuy thắc mắc nhưng anh không dám xem trộm, biết đâu lại được một phát đạn hay một con dao đâm thẳng vào mình chả biết lúc nào.
Căn phòng nhanh tĩnh mịch lại với trạng thái ban đầu, Cổ Vị Nghiêm mở từng hộp thức ăn ra, đẩy đến trước mặt của Phỉ Sắc.
“Tôi không ăn, biến đi dùm.”
Phỉ Sắc quay đầu sang hướng khác thẳng thừng nói, còn không ngại bảo hắn biến đi khuất mắt cô. Nhưng Cổ Vị Nghiêm lại cứ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tu-nhan-khong-the-dung-cua-dai-ta/2790451/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.