“Cái thùng muốn mục nát rồi, mau đem ra ngoài cửa ngục quăng đi, để đây chướng mắt của tôi.”
“À, quăng xa xa một tí nhé, tôi không thích nó lởn vởn trước mặt.”
Cổ Vị Nghiêm bước đến bên thùng gỗ, hắn gõ lên thành thùng, làm bộ mặt chê bai như thể nó rất không vừa mắt của hắn vậy.
Các tên lính khác đều ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại nhìn hắn lần nữa.
Thật không hiểu tự nhiên Đại tá kêu bọn họ đi bắt người, sau đó lại để tâm đến cái thùng gỗ này mà muốn đem quăng? Rốt cuộc là muốn bọn họ làm như thế nào mới vừa lòng vị Đại tá khó tính này đây?
Cả năm, sáu tên đều đang dáng mắt vào Cổ Vị Nghiêm, hắn nhướng mày một bên, rút ra từ thân mình một cây roi da.
“Hử? Các người đứng yên bất động vậy? Hay muốn tôi cho ba mươi roi mới nhanh nhẹn tay chân?”
Nhìn roi da nhỏ như thế, nhưng không biết nó quất lên da thịt đau rát như thế nào đâu. Có lần một tên lính bị phạt bởi roi, chỉ một cú quất vào chân mà tên lính đó ba ngày không đứng vững rồi.
Bây giờ bị hù tới ba mươi roi? Bọn họ không dám, liền cúi đầu tuân lệnh.
“Chúng tôi sẽ đi làm ngay đây, thưa Đại tá!”
Bọn họ cuống cuồng cả lên, vội vã dùng chân tay đi đến bên thùng.
Lúc đầu là một người, sau đó hai người khiêng lên mà vẫn không thể nhấc khỏi mặt sàn, đến cuối cùng cả năm người phải dùng sức mà đặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tu-nhan-khong-the-dung-cua-dai-ta/2790437/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.