Chương trước
Chương sau
“Cái thùng muốn mục nát rồi, mau đem ra ngoài cửa ngục quăng đi, để đây chướng mắt của tôi.”

“À, quăng xa xa một tí nhé, tôi không thích nó lởn vởn trước mặt.”

Cổ Vị Nghiêm bước đến bên thùng gỗ, hắn gõ lên thành thùng, làm bộ mặt chê bai như thể nó rất không vừa mắt của hắn vậy.

Các tên lính khác đều ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại nhìn hắn lần nữa.

Thật không hiểu tự nhiên Đại tá kêu bọn họ đi bắt người, sau đó lại để tâm đến cái thùng gỗ này mà muốn đem quăng? Rốt cuộc là muốn bọn họ làm như thế nào mới vừa lòng vị Đại tá khó tính này đây?

Cả năm, sáu tên đều đang dáng mắt vào Cổ Vị Nghiêm, hắn nhướng mày một bên, rút ra từ thân mình một cây roi da.

“Hử? Các người đứng yên bất động vậy? Hay muốn tôi cho ba mươi roi mới nhanh nhẹn tay chân?”

Nhìn roi da nhỏ như thế, nhưng không biết nó quất lên da thịt đau rát như thế nào đâu. Có lần một tên lính bị phạt bởi roi, chỉ một cú quất vào chân mà tên lính đó ba ngày không đứng vững rồi.

Bây giờ bị hù tới ba mươi roi? Bọn họ không dám, liền cúi đầu tuân lệnh.

“Chúng tôi sẽ đi làm ngay đây, thưa Đại tá!”

Bọn họ cuống cuồng cả lên, vội vã dùng chân tay đi đến bên thùng.

Lúc đầu là một người, sau đó hai người khiêng lên mà vẫn không thể nhấc khỏi mặt sàn, đến cuối cùng cả năm người phải dùng sức mà đặt lên vai, chuẩn bị mang đi chỗ khác.

Cổ Vị Nghiêm gật đầu, tỏ ý hài lòng.

“Mang bỏ vào trong phòng giam ở ngay đầu Tây, nhớ là phải khiêng cẩn thận một tí.”

Binh lính nghe xong cũng ngơ ngơ, nhìn hắn với ánh mắt không tin tường cho lắm. Bọn họ sợ là hắn nhớ nhầm lẫn với gì rồi, đó là phòng nghỉ mà? Một tên trong số đó run rẩy lặp lại ý của hắn:

“Đầu…đầu Tây sao ạ? Chẳng phải nó là…”



“Hửm? Các người dám cãi lại lệnh tôi sao?”

Cổ Vị Nghiêm chắp hai tay sau lưng, bộ dáng uy nghiêm bước đến trước mặt họ.

Bên tay kia từ lâu đã cầm khẩu súng khác, nhắm thẳng vào ngay bên thái dương của kẻ vừa cả gan hỏi lại lệnh của hắn.

“Tôi…tôi xin lỗi Đại tá! Tôi sẽ mang đi ngay.”

Tên kia hoảng kinh, đôi ngươi di chuyển theo từng hành động của hắn. Chỉ cần độn đậy sẽ bị hắn bắt chết bất cứ lúc nào.

Cổ Vị Nghiêm dời súng xuống vai của hắn ta, vỗ vỗ vài cái. Trên môi lại xuất hiện ý cười không rõ nguyên nhân.

“Ừ tốt. Sau khi bỏ ở đấy rồi sang Ngu Tú chịu phạt ba mươi roi. Tội dám hỏi lại lệnh Đại tá.”

“R…rõ!”

Hắn ta hô rõ trong sự sợ hãi, giọng run rẩy đến cực điểm. Đến Ngu Tứ chịu hình phạt chẳng khác nào bắn hắn ba phát vào người chứ?

Ngu Tứ là một nhà lao cỡ trung của nhà tù này, bên trong đầy đủ dụng cụ, dao, búa, kéo, kiềm, thương giáo, kiếm, roi, còng tay,…tất cả đều có đủ không sót một thứ gì. Nhiều lần họ phạm phải sai lầm chịu phạt, có nhiều kẻ bước vào mà vĩnh viễn không thể ra được, bởi họ đã chết rồi. Chính vì điều đó mà Ngu Tứ trở thành nỗi ám ảnh của các binh lính hiện tại.

Các kẻ còn lại chỉ mong tên vừa rồi tai qua nạn khỏi cái nhà lao đấy thôi.

Sau đó cả năm người đều hô lớn xoay chân góc 90 độ, đảo về hướng ngược lại bước ra.

Cổ Vị Nghiêm cũng đóng tròn vai của mình, hắn buồn bực lên tiếng “nhắc nhở” Phỉ Sắc:

“Phu nhân tàn nhẫn, tôi không thấy em ở đâu cả, trời gần tối rồi đừng để thú dữ ăn thịt đấy nhé!”

“Tôi lo lắng lắm đấy nhé. Ha ha ha.”

Giọng cười của hắn vang rõ khắp cả một dãy hành lang của ngục tối.



Các phạm nhân khác ở bên trong đều co người lại, bộ mặt đều trở nên tái mét.

Giọng cười kinh sợ lại vang lên rồi, sắp có kẻ cho hắn làm thú vui rồi.

***

Ngay khi cảm nhận được chiếc thùng được đặt yên vị trên mặt đất, nghe rõ âm thanh đóng cửa lại rất chặt.

Phỉ Sắc thở phào một hơi, dựa vào bên trong thùng gỗ, vừa nãy suýt đã hét lên vì run trong người rồi.

Cổ Vị Nghiêm cũng thật đáng sợ, ra tay tàn bạo với cấp dưới của mình không ghê tay. Mà cũng không lạ lẫm gì mấy, hắn có thể ra tay với mẹ ruột của mình, thậm chí còn khiến cô giết nhầm em trai của hắn thì những tên lính đó có là gì đâu.

Cổ Vị Nghiêm…hắn chính là một tên ác quỷ đội lớp người trong truyền thuyết. Dù vẻ ngoài hắn có đẹp trai bao nhiêu, tài giỏi ra sao…nhưng tâm tình thối nát, đáng kinh tởm.

Ngồi được hơn một tiếng trong thùng, hình như trời cũng bắt đầu tối rồi, lúc này Phỉ Sắc mới mở nắp nhẹ nhàng. Cô sợ có kẻ phát hiện, đem cô vào đây sau đó bắt tại trận, nhưng chờ không có động tĩnh gì thì mới dám ra.

Hé nhẹ nắp gỗ, đôi mắt cô nhìn dáo dác xung quanh. Thật sự là không có bất kì người nào ở đây.

Phỉ Sắc thở phào nhẹ nhõm, cô dứt khoát đẩy mạnh chiếc nắp gỗ rơi xuống sàn, đứng thẳng người dậy, vươn đôi vai mỏi của mình vài cái.

Không ngờ cô lại trốn thoát thành công như vậy…à mà khoang? Có gì đó lạ lắm!

Xung quanh không phải là ngục như ngục lúc cô ở. Nơi đây mọi thứ đều có đủ…nó giống như là một căn phòng nghỉ ngơi hơn là ngục nhiều, chẳng lẽ?

Bộp…bộp…bộp.

Tiếng vỗ tay vang lên sau lưng của Phỉ Sắc, cô nhanh như chớp quay đầu lại nhìn, đôi mắt kinh diễm nhìn người đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành cỡ lớn.

Trái ngược với khuôn mặt hiện tại của Phỉ Sắc, người đàn ông đó lại tỏ ra rất hào hứng. Hắn bật cười để lộ hàm răng trắng của mình trong màn đêm u uất.

“Bắt được em rồi, phu nhân của tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.