Những tên lính canh bên ngoài cũng nghe rõ được âm thanh của Cổ Vị Nghiêm gọi, một vài người thì lật đật chạy vào đỡ lấy hắn, một vài người thì đã nhanh chóng gọi đi gọi cho Cung Dược đến. Căn bệnh của hắn lại như tái phát lại rồi.
***
Lý Phục bước đi phía trước, Phỉ Sắc vẫn im lặng đi theo phía sau, ngoài hành lang rộng lớn giờ đây chỉ nghe được tiếng bước chân và vài cái thở dài của Lý Phục.
Anh ta nhịn không được mà quay lại, nghiêm mặt nhìn Phỉ Sắc.
“Phu nhân à, cô…”
“Đừng gọi tôi là phu nhân.”
Phỉ Sắc vẫn bước đi, cô cúi gầm mặt xuống, lời lẽ lạnh nhạt đáp lại Lý Phục. Chưa bao giờ cô ghét cái tên này đến như vậy.
Lý Phục nhìn thái độ của cô như không muốn nghe anh ta nói, chân vẫn bước đi như vậy đành bất lực bước theo, không ngừng giải thích:
“Đại tá rất tốt với cô đấy, ngài ấy đã tự đến chỗ Cung Dược để hỏi vết thương của cô, còn đem về dụng cụ tự tay giúp cô rửa vết thương đấy, cô để ngài ấy vào mắt được không?”
“Tôi không biết rằng cô đã trải qua sự thật như thế nào, nhưng những gì Đại tá làm đều có ý tốt cho cô, cô hãy nghĩ lại mà nói chuyện với Đại tá được không vậy?”
“Để cô vào ngục ngồi, lòng Đại tá chắc chắn không dễ chịu gì, mà cô cũng vậy mà.”
Dù Lý Phục có nói cái gì đi chăng nữa, Phỉ Sắc vẫn một mực im lặng không đáp lại. Lời của Lý Phục cứ văng vẳng bên tai cô, rồi cả câu nói “Chỉ là tù nhân” của Cổ Vị Nghiêm khiến cô không khỏi chua xót, môi không tự chủ lại nhẹ cười. Nụ cười thật thê lương…
Cổ Vị Nghiêm hắn làm như thế là có mục đích ra sao vậy? Hắn bề ngoài tỏ vẻ xa cách không quan tâm, bên trong lại ân cần dịu dàng chăm sóc. Cô chỉ muốn hỏi rốt cuộc hắn có thể xuất hiện với gương mặt như thế nào nữa, có thể để cô hiểu rõ được không.
Rõ ràng là Phỉ Sắc dặn lòng mình không được phép đau lòng. Vì có sát thủ nào lại khóc chứ? Như thế chẳng khác nào chà đạp lên cái sự máu lạnh gần mười năm qua của cô. Hơn nữa, Phỉ Sắc đã từng hứa với lòng… không được rung động, yêu càng không.
Nhưng cứ giữ vững lập trường ấy, có ngày nó cũng sụp đổ bởi những thứ được cô cho là bền chặt lâu dài. Cũng chính là sự rung động của Phỉ Sắc.
Ngay từ khi cô tức giận khi Cổ Vị Nghiêm nói mình như thế, một sự khó chịu, không cam lòng của cô dâng lên thì đủ để cô hiểu rõ được ván cược tình yêu này, cô thua rồi.
Lý Phục không nhận được câu trả lời từ cô, cũng như sự lãnh cảm, sự hờ hững ấy khiến anh ta tức giận, dù cho có tức cũng không thể nói thêm điều gì nữa.
Anh ta để Phỉ Sắc tại căn phòng 222, căn phòng này thuộc phòng trống, đồ đạc rất tốt, hơn nữa còn có chăn bông và giường, đèn dầu cùng than củi sưởi ấm.
Lý Phục biết Cổ Vị Nghiêm chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép để Phỉ Sắc chịu thiệt nên mới đưa cô đến căn phòng vip này. Dù sao cũng ở cạnh hắn nhiều năm liền, không lẽ chỉ với suy nghĩ này mà anh ta không nhận ra hay sao. Nếu để Cổ Vị Nghiêm biết được Lý Phục để Phỉ Sắc nằm ở căn phòng ẩm ướt, dơ bẩn, nệm bằng rạ rơm chăn như giẻ lau chắc hắn sẽ không khoan nhượng mà chỉa súng thẳng vào người cô mất. Nghĩ đến thôi cũng thật đáng sợ rồi.
Phỉ Sắc bước vào trong, đưa tay lên để Lý Phục mở còng tay ra cho mình, anh ta cũng nhanh mà hiểu, mở ra cho cô. Sau đó Phỉ Sắc không nói không rằng, cứ bước đến giường mà nằm im.
Lý Phục cũng bất lực với cô rồi, anh ta nói vọng từ phía cửa.
“Tôi khoá cửa lại nhé, có việc gì hay là cần gì nhớ gọi tôi đấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]