"Ừ, em hôn tôi sao? Mới sáng sớm không ngờ em nhớ tôi vậy..."
Phỉ Sắc giật cả mình, cô tròn mắt nhìn hắn, tự bao giờ hắn đã thức giấc thế kia?
Nhưng đó không quan trọng. Quan trọng là bây giờ cô bị ngại đến mức muốn chui vào một chỗ nào đó trốn ấy chứ!
"Sao lại không nói thành lời rồi? Em có hay không yêu tôi?"
Cổ Vị Nghiêm nghiêm túc đối diện với Phỉ Sắc. Càng muốn cô thừa nhận việc xấu hổ vừa làm lúc nãy. Hành động đáng yêu như vậy xứng đáng để hắn nghe thêm lần nữa.
"Anh... đứng đắn chút đi."
"Tôi có làm chuyện gì bại hoại đâu mà em nỡ lòng nào nói như thế...."
"Ừ ừ, anh là nhất rồi."
Phỉ Sắc dùng tay chống đỡ cả người hắn ra xa một chút. Sau đó liền cụp đuôi quay ngoắc sang hướng khác. Cô không muốn cho Cổ Vị Nghiêm nhìn ra bản thân mình đang ngượng nghịu vì điều hắn vừa nói thôi.
Nhưng mà mở đầu bằng một nụ hôn nhè nhẹ như thế, Cổ Vị Nghiêm không thích hay sao? Cô cứ nghĩ mấy cặp yêu nhau thường hay hành động thân mật như thế.
Ví dụ như là cặp Mặc Thanh và Lữ Bối, bọn họ tuy xuất thân cũng giống cô, nhưng họ kiếm nửa đời còn lại của mình rất nhanh gọn. Lữ Bối từ khi yêu thì muốn hóa thành nàng tiên luôn rồi.
Đúng là tình yêu, có thể biến con người ta trở nên khác lạ mà.
"Vậy thôi, cuốn gối đi về phòng. Ở đây nằm đau lưng tôi lắm đấy."
Cổ Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tu-nhan-khong-the-dung-cua-dai-ta/2790385/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.