Lưu Đại Quý tuy giọng không lớn nhưng đầy vẻ khinh miệt và khiêu khích! Tiêu Thần nhìn gương mặt đầy ngạo mạn của Lưu Đại Quý, bỗng nhiên mỉm cười, sắp mất chức đến nơi mà còn ở đấy chỉ trỏ :)))
"Cậu cười cái gì!" Lưu Đại Quý đứng dậy, "Thằng nhóc, tôi nói lại một lần nữa, Đinh Lực là người của bộ phận bảo vệ chúng ta, tôi bảo hắn làm gì thì hắn phải làm! Anh muốn bảo vệ hắn à? Được, vậy anh có bản lĩnh để hắn làm vệ sĩ cho Tô Tổng không?"
"Thôi, được rồi, tôi đi trực là được chứ gì..." Đinh Lực thấy Lưu Đại Quý đang nổi giận, vội kéo Tiêu Thần khuyên can.
"Đúng đấy, thấy chưa? Đinh Lực còn không có ý kiến. Lưu Đại Quý cười nhạo, "Anh còn không lo được cho bản thân mình, sao có thể giúp người khác? Thôi, anh cứ nghĩ xem, sau này nên đến bệnh viện nào đi!"
Tiêu Thần nghe vậy, nhướn mày: "Ý anh là gì?"
"Chẳng có gì, tôi chỉ đang nhắc nhở anh đừng lo chuyện bao đồng thôi!"
Lưu Đại Quý không nói thêm, hắn sợ nói nhiều sẽ làm Tiêu Thần sợ bỏ chạy, nếu hắn chạy mất thì đâu còn cơ hội báo thù.
"Vậy hôm nay tôi nhất định phải lo chuyện bao đồng này mới được?" Tiêu Thần cười lạnh, nhìn Lưu Đại Quý, "Mới nhậm chức mà phải làm việc lớn, thôi vậy anh là người đầu tiên tôi xử lí vậy!
"Lo? Cậu có quyền gì mà đòi quản chuyện của tôi chứ?"
Lưu Đại Quý không nhượng bộ, hắn đã có hai cao thủ của Nhậm Khôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tong-tai-va-nguoi-ve-si-bi-an/3737414/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.