Chương trước
Chương sau
"thả tao ra,tao không có tội, thả ra"

Tiếng của một người đàn ông trung niên chừng 60 tuổi,mái tóc đã ngả màu trắng hoa râm.nhìn thấy người ngồi trên ghế đang cầm ly trà dù không quay mặt lại, ông ta cũng đoán ra được là ai

"Lệ Trọng Bình, cậu không thể bắt người vô cớ được, tôi không làm sai,mau thả tôi ra"

Người đàn ông dùng hết sức thoát khỏi hai lính của hắn nhưng đúng là trứng chọi đá, không hề nhúc nhích được.

"Thả trói cho ông ta"

Lệ Trọng Bình quay người lại,đứng dậy tới gần ông ta.

"Vương lịch ông nghĩ vu khống cho bang tôi tống tiền cty ông dễ dàng như vậy sao"

Hắn vừa nhìn thẳng mặt ông ta vừa hỏi, ánh đục ngàu đỏ lên những tia máu.

"Chắc có hiểu lầm rồi,lệ tổng, tôi không có làm ra chuyện đó, chỉ là lời đồn.. lời đồn thôi"

Ông vừa run rẩy vừa nói khi thẳng mặt đối mặt với hắn, ông ta không còn giữ nổi bình tĩnh.

"Vậy ông nói coi, lời đồn thì ai đồn, và ai sẽ chịu bồi thường tổn thất cho bang tôi đây hửm."

Hắn nâng cằm ông ta lên và gằn giọng từng chữ một.

"Lệ...lệ...lệ .. tổng, có lẽ là do trợ lý tôi làm, nhưng cậu yên tâm,dù sao cũng là tôi sai vì không dạy nghiêm người của mình, tôi chịu, tôi chịu, tôi bồi thường cho cậu được không?"

Lão ta cúi đầu năn nỉ hắn. Lần này lão biết đã trọc giận đế vương thế giới ngầm, thì tổn thất kha khá rồi, đúng là mồm đi chơi xa quá .

" Như vầy đi ,tôi thấy miếng đất phía Nam thành phố, ông chắc không sử dụng, vậy để lệ thì tôi thu mua lại cho ông với giá gốc, truyện này tôi sẽ không tra cứu nữa, ông thấy thế nào "

Hắn nói chuyện nhưng không nhìn mặt đối phương, mà nhàn nhã lau bụi khẩu súng trên tay hắn.

"Hả..lệ..lệ.. tổng, như thế sao được, miếng đất đó giờ giá trị gấp 5lần giá gốc khi đó,sao có thể.. "

Lão vừa nhăn nhó giải thích vừa mặc cả.

"Ông thừa biết, chính ra ai mới là chủ nhân của nó, khi đó ông thừa lúc lệ thị tôi có biến, mà dùng thủ đoạn bỉ ổi để có nó, giờ là lúc ông lên hoàn trả rồi"

Hắn vừa nói vừa ngồi lại vị trí ghế của hắn, đặt súng lên bàn, rồi chầm chậm rót trà ra ly đẩy về phía vương lịch.

"Cậu như thế này thật ép người quá đáng "

"Tôi ép ông sao , thôi được, giờ tôi không ép ông, vậy theo luật cũ, ông kí vào bản tự khai,sau đó có thể về "

Hắn ra hiệu cho á lệ bên cạnh đưa bản tự khai tới trước mặt lão.

Lão biết, kí vào bản tự khai mà nói, không khác gì là tự đưa doanh nghiệp mình xuống dòng nước siết.

" Không.. không..lệ tổng, cậu cho tôi chút thời gian suy nghĩ được không"

"Ông thừa biết Lệ Trọng Bình tôi xưa nay không thỏa hiệp "

"Mau kí đi, ông sẽ được về nhà sớm"

Hắn giục ông ta , quả là một nước cờ hoàn hảo, ở tình huống tiễn thoái lưỡng nan thì kết quả hắn đã sớm biết rồi.

"Không đâu lệ tổng,tôi bán cho cậu được không, chúng ta kí hợp đồng luôn bây giờ được không "

"Được,Á Lệ, đưa hợp đồng khác cho vương tổng xem đi, Vương tổng,mời uống trà"

Hắn nở nụ cười nham hiểm, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp mê người của hắn, khuôn mặt sắc nét đường nét không tì vết, lại thêm nụ cười nữa, đúng là giết người mà.

"Được,mời lệ tổng"

Ngoài mặt thì cười, nhưng trong ruột thì đau như ngàn vết dao cứa vào, một đống tiền của lão giờ lại dâng miễn phí cho Lệ Trọng Bình,cú nhục này không thể nuốt xuống được,đành chờ thời cơ vậy ! .

"Mọi chuyện coi như đã hóa giải,đa tạ lệ tổng đã nương tay, tôi xin phép về trước"

"Được, tiền tôi sẽ chuyển khoản cho công ty ông không thiếu một xu, ông yên tâm,mặc khiêm dẫn đường cho vương tổng "

" Cáo từ "

"Đi thong thả "

Nói rồi lão rảo bước ra khỏi huyết ảnh.

"Lệ tổng để lão về như thế sao" Á lệ cung kính hỏi.

"Lão vừa đứt một khúc ruột,cô không thấy máu chảy đầm đìa rồi sao, á lệ đừng căng thẳng quá, chúng ta về lệ thị."

Lời hắn nói đầy ẩn ý, miệng hắn tỏ ý cười hài lòng vì được như ý muốn, một khoản lớn chảy vào túi.

Vỗ vai Á Lệ cười châm chọc làm cô ngượng đỏ mặt

"Dạ,xin lỗi lệ tổng, tôi hiểu rồi"

"Người đâu,thu dọn mọi thứ đi "

Sau khi phân phó câu này cô vội theo sau Lệ Trọng Bình về lệ thị.



*****

Ở một căn nhà hoang phía đông thành công theo định vị của Lệ Trọng Bình,Dạ Ảnh Quân đưa thêm mấy thuộc hạ tinh Nhuệ phá cửa tóm gọn bọn hacker nhãi nhép nhưng thâm hậu đó mà không tốn chút sức lực nào.

"Đưa chúng về huyết ảnh tra rõ xem ai đứng sau."

"Rõ "

"Xin tha mạng, chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị,xin ngài tha cho"

Bốn tên vội vàng xin tha mạng.

"Muốn được tha thì mau khai rõ,ai xúi các ngươi làm việc này "

"Đưa chúng đi"

Nói dứt lời Dạ Ảnh Quân ra lệnh kéo chúng ra ngoài.

Không lâu sau trong phòng tổng thống ,lệ trọng Bình nhận được điện thoại, của Dạ Ảnh Quân.

"Bình,đã tra rồi, do Huyền Cơ xui khiến chúng,ả muốn bán thông tin để tống tiền khách hàng"

"Cậu sử lý đi,ả vi phạm nguyên tắc ngầm, xử lý gọn gàng luôn "

"OK,à vấn đề kia thế nào "

"Xong rồi, yên tâm, mọi thứ trong tầm kiểm soát "

"OK ,hai ngày nữa gặp nhau chỗ cũ nhé , có chuyện vui kể cậu nghe"

"OK, hẹn hai người kia luôn, mình có chuyện muốn nói "

"Được, cúp đây "

Cứ thế, đoạn hội thoại diễn ra giữa lão đại và lão nhị làm người thứ ba nghe xong muốn độn thổ trốn thật kĩ, thật đáng sợ, và đáng thương cho ả huyền cơ kia
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.