Cố Thành tức giận đánh vào vô lăng xe anh thế mà lại để mất dấu đi của Thời Ngữ Yên, nhưng chợt nhớ ra Giang Đào có nhắn nói rằng ra khỏi thành phố thì sẽ thấy khu chung cư bỏ hoang thế là anh tức tốc chạy phóng nhanh.
- Ưm...
Thời Ngữ Yên lờ mờ mở mắt ra phía sau gáy cô rất nhanh truyền đến cơn đau nhức, nhưng nhớ đến chuyện của Thiên Kỳ cô lập tức mở tròn mắt thì phát hiện bản thân mình cũng bị trói trên ghế, cô hoảng hốt nhìn quanh thì thấy Thiên Kỳ bị nhét khăn vào trong miệng đôi mắt sưng húp có lẽ cậu nhóc đã khóc rất nhiều.
Hai tay cô siết chặt, đau lòng đến nghẹn thở khi nhìn thấy con trai đáng thương của cô bị bịt miệng bị trói đến bầm tím Thời Ngữ Yên càng căm phẫn Giang Đào nhiều hơn.
- Thiên Kỳ...đừng khóc mẹ không sao hết...con ngoan, đừng khóc
- Ưmmm
Thiên Kỳ càng khóc hơn cậu muốn nói nhưng chẳng thể nào nói được, lòng ngực cô không ngừng đau âm ỉ chưa bao giờ cô thấy con trai mình khổ sở như vậy, nhưng trước tiên cô phải trấn an cậu nhóc.
- Con ngoan của mẹ, mẹ nhất định sẽ cứu con bằng cách nào cũng được miễn sẽ cứu được con, con hãy yên tâm và tin tưởng mẹ nhé
Nước mắt Thiên Kỳ lăn dài cậu khẽ gật đầu lúc này cô mới yên tâm được một chút.
- Mẹ con tình thâm quá nhỉ ? Mà một lát nữa thôi sẽ có kịch nữa sẽ diễn đấy
Giang Đào uyển chuyển kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tong-tai-lanh-lung-la-me-don-than/3325727/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.