Thời Ngữ Yên khẽ mở mắt ra rồi giật mình nhớ đến Cố Thành, cô vội vàng muốn đi xuống giường thì bị bà Thời ngăn lại.
- Tiểu Yên, con hãy bình tĩnh có chuyện gì mà con hoảng hốt đến vậy ?
- Mẹ, Cố Thành đâu hả mẹ ?
Bà Thời chỉ về phía chiếc giường bên cạnh, Cố Thành đang nằm đó vẫn còn nhắm mắt ngủ, cô vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh khẽ nắm lấy tay anh đặt lên gò má mình hốc mắt bỗng nhiên đỏ hoe, người đàn ông này bình thường tửng tửng nhởn nhơ nhưng không ngờ trong giây phút cận kề nguy hiểm thì anh như một vị thần xuất hiện ngay bên cạnh, điều này đã khiến cho cô nhận ra rằng tình yêu anh dành cho cô còn nhiều hơn cô dành cho anh. Trong cuộc đời cô chưa từng có cảm giác được người khác bảo vệ và che chở đến vậy hoá ra đó là một loại cảm xúc hạnh phúc, thì ra là vậy.
- Con đừng quá buồn, bác sĩ đã nói Cố Thành không sao rồi chỉ nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh lại thôi con yên tâm đi nhé
- Dạ con biết rồi
Tuy miệng nói biết rồi nhưng trong lòng cô thật sự không yên tâm trừ khi anh tỉnh lại, sau đó bà Thời trở về nhà nấu vài món bổ cho anh và cô giờ thì trong phòng chỉ còn mỗi anh và cô, trợ lý Trần nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
- Giám đốc, đã tìm ra người lái xe kia rồi hắn ta chính là Tạ Chi Lăng nhưng có vẻ như hắn ta đã lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tong-tai-lanh-lung-la-me-don-than/3319842/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.