Thời Ngữ Yên với gương mặt lo lắng vừa bừng bừng tức giận đi đến nắm lấy cổ áo của Cố Thành, rồi giận dữ hét lên.
- Anh đã làm gì với thằng bé vậy hả ? Nếu thằng bé mà có mệnh hệ gì thì anh đừng có trách tôi...
Bà Thời thấy thế cũng chạy đến ngăn cản cô.
- Tiểu Yên à, đừng vậy mà con cậu ấy vừa mới truyền máu cho Kỳ Kỳ xong đấy con, cậu ấy có vẻ đang rất mệt....với lại chuyện Kỳ Kỳ dị ứng với dâu tây cậu ấy không hề hay biết mà
Thời Ngữ Yên nghe thế cũng buông tay ra, cô ngồi phập xuống ghế ánh mắt đau khổ nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu, nếu thằng bé mà có mệnh hệ gì thì cô không biết phải làm sao nữa chắc cô không thể sống nổi mất.
Leonard đi đến trên tay anh ta đang cầm một đôi dép rồi đến bên cạnh Cố Thành.
- Chủ nhân
- Cậu hãy đưa cho dì ấy mang đi
Anh ta nghe lời đi đến chỗ bà Thời rồi mời bà mang đôi dép, thấy lòng tốt của anh ta nên bà cũng nhận lấy xong việc Leonard cũng nhanh chóng rời đi, không gian bây giờ vô cùng bao trùm sự tĩnh lặng không một ai nói gì mỗi người với một vẻ tâm trạng, bà Thời ở bên cầu nguyện cho cháu ngoại còn Thời Ngữ Yên như người mất hồn bởi trong lòng cô vô cùng đang sợ hãi chưa bao giờ cô có một loại cảm giác như thế này, trái tim cô dường như bị bóp nghẹn nên đau quặn thắt lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tong-tai-lanh-lung-la-me-don-than/3310959/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.