Sau nghe hết toàn bộ mọi chuyện thì bà Thời đã rất vô cùng sốc vừa thấy lòng đau quặn thắt khi nghe khoảng thời gian khó khăn vất vả của con gái, bà nghẹn ngào không nói nên lời, bà không nghĩ rằng con gái của bà sao có thể mạnh mẽ vượt qua khoảng thời gian khắt nghiệt đó. Thời Ngữ Yên nhẹ nhàng vỗ về bà, rồi an ủi đừng khóc không thôi thằng bé Thiên Kỳ lại nghĩ cô đang bắt nạt bà ngoại nó.
- Giờ thì con đã không sao rồi, bây giờ con có thể có mọi thứ không lo thiếu thốn gì nữa, với lại con còn có mẹ và Thiên Kỳ đã niềm hạnh phúc của con rồi mẹ à...
- Con gái của mẹ đã trưởng thành thật rồi
Bà Thời ánh mắt âu yếm nhìn con gái của mình thật lâu, nhìn thời gian vẫn còn sớm nên hai mẹ con Thời Ngữ Yên và Thiên Kỳ cùng nhau đi ra siêu thị mua một số đồ để làm lẩu ăn.
Thời Ngữ Yên đẩy xe Thiên Kỳ thì nghịch ngợm muốn đòi ngồi vào trong xe đẩy thế là cô cũng chiều, bà Thời cũng đi bên cạnh cô hai mẹ con lâu lâu nhìn nhau mỉm cười, đến lúc mua đồ cũng đã nhiều thì mới phát hiện thằng nhóc Thiên Kỳ đang nằm ngủ trên xe đẩy, cô bất lực khẽ lay người cậu nhóc dậy.
- Thiên Kỳ, mau dậy xuống giúp mẹ và bà ngoại xách đồ nào
-Umm...
Nhưng thằng bé vẫn muốn ham ngủ không chịu dậy, mọi người xung quanh ai cũng nhìn thằng bé bằng những ánh mắt long lanh và cũng khen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tong-tai-lanh-lung-la-me-don-than/2741941/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.