Khuynh nhi, tôi muốn có danh phận.
Lời nói nhẹ nhàng, tựa như gió thoảng nhưng lại khảm sâu vào lòng người, làm lòng người càng thêm thê lương, nặng trĩu một nỗi niềm vô hình.
Nữ nhân nói xong cùng lúc quay lại, nàng nhìn chằm chằm thiếu nữ đang đứng khuất tối, nàng không thấy rõ biểu tình của người đó lúc này, nhưng trong đêm đen yên tĩnh, nàng tựa hồ nghe rõ tiếng hít thở của người đó.
Rất chậm, rất chậm, người đó mới cất tiếng.
"...được, nhưng không phải là lúc này. "
Nữ nhân nghe xong mắt trừng lớn, nàng như không tin vào tai mình, bước nhanh tới ghì chặt vai thiếu nữ. " Tại sao? Tại sao lại không thể vào lúc này? Tề Khuynh, em xem tôi là gì? Là tình nhân của em sao!? "
Lời nói của nàng khi thì khập khựng khi thì trôi chảy, chung quy vẫn là gấp rút, gấp như tâm tình đang khẩn trương của nàng.
Tề Khuynh cúi đầu tránh đi ánh mắt của nữ nhân, lúc nãy vì quá gấp muốn gặp nàng nên cô mới nói những lời chắc nịch như vậy với mẹ nàng, nhưng một khắc khi vừa nhìn thấy bóng lưng đơn bạc kia cô lại nghĩ đến Thẩm Diệp Nghi, có phải hay không nàng cũng sẽ đau lòng như vậy nếu nghe mình nói mình không có tình cảm với nàng, mình rốt cuộc đã nợ nàng nhiều như thế nào.
Tề Khuynh thừa nhận bản thân mình ích kỷ, cô không muốn nợ Thẩm Diệp Nghi, lại cũng không muốn lỡ mất đi Mặc Huyền Ca, một người mang đến cho cô ánh sáng, còn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tong-ngai-suy-tinh-roi/3632988/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.