Lòng ngực Tề Khuynh như bị một tảng đá vô hình đè nặng, lớp phòng bị cuối cùng cũng đã được bật lên, cô chậm rãi tiến đến ngồi đối diện người phụ nữ.
Nếu phải làm một phép so sánh, Tề Khuynh chắc chắn sẽ ví người phụ nữ trước mặt này như một khóm hoa hồng, vừa đẹp đẽ quyến rũ nhưng cũng không kém phần gai góc, chỉ để nhìn chứ không thể chạm.
Mặc Nhan Sâm một chút cũng không nhìn đến thiếu nữ xinh đẹp ngồi đối diện, mi mắt khẽ động cũng chỉ nhìn vào duy nhất một trang sách, có lẽ có thứ gì đó thú vị bên trong đang thu hút bà.
5 phút yên tĩnh trôi qua.
Sự kiên nhẫn của Tề Khuynh đang dần mai một, cô nhớ lại một sự kiện. Lần đầu cô gặp Mặc Huyền Ca cũng chính là như thế này, nàng kéo cô về phòng làm việc xong lại bỏ cô đứng một xó, lúc đó cô cũng vô cùng kiên nhẫn mà đứng yên không lên tiếng suốt 2 tiếng đồng hồ, đến khi nàng làm việc xong thì hai người mới chính thức có một cuộc nói chuyện.
Tề Khuynh cũng chẳng nhớ nỗi vì sao mình lại đứng yên chịu thiệt như vậy, có lẽ vì dáng vẻ nghiêm túc lúc làm việc của nàng đã thu hút mình, chứ như bây giờ thì Tề Khuynh chỉ muốn đứng bật dậy, hỏi người phụ nữ trước mặt là Mặc Huyền Ca đâu xong rồi chạy đi.
Dường như nghe được suy nghĩ của thiếu nữ, Mặc Nhan Sâm cuối cùng cũng có động thái, bà đóng lại quyển sách trên tay rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười, nụ cười mang vẻ thoả mãn.
Mặc Nhan Sâm nâng mắt, lần này bà mới nghiêm túc chiêm ngưỡng thiếu nữ từ trên xuống dưới. Nếu luận về dung mạo thì chính là nồi nào úp vung đấy với con gái bà, nhưng nếu luận về nhân phẩm thì chính là một câu "không xứng!"
" Trời cũng đã sụp tối, Tề tiểu thư không ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đến Mặc gia vào lúc này, không biết là có mục đích gì? "
Rất thẳng thắn cũng rất không nể nan, đây chính là phong thái của một người phụ nữ trong tay có quyền lực!
" Xin lỗi vì tối như vậy còn làm phiền trưởng bối, vãn bối đến đây quả thực là có mục đích, xin trưởng bối chấp thuận cho. "
" Nói. "
" Vãn bối là đến tìm Huyền Ca tỷ, xin cho vãn bối được gặp. " Tề Khuynh thể hiện thái độ dứt khoát.
Người phụ nữ cuối cùng cũng lộ ra một chút sắc thái, nhưng ánh mắt của bà nhìn thiếu nữ vẫn lãnh lạc(Tẻ ngắt, không có gì thú vị) như cũ.
" Thế quan hệ của cô và tiểu Huyền là gì? Là bạn sao? Tôi không biết là con bé còn có một người bạn như vậy. " Hàm ý xâu xa, nghe ra còn có một chút châm biếm.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Tề Khuynh đối mặt với kiểu nói chuyện như vậy, nhưng lại chính là lần đầu tiên mà cô khó chịu với nó. Người phụ nữ này, bà ta nói chuyện như thể đã nhìn thấu cả tâm tư mình, còn mình thì lại giống như một con rối đang diễn theo những gì bà ta nghĩ.
" Không giấu gì trưởng bối, vãn bối với Huyền Ca tỷ chính là người yêu, do có một chút hiểu lầm nên mới tạm thời tách ra, hiện tại vãn bối đến là để xin lỗi chị ấy. " Đối mặt với ánh mắt tựa như nhìn thấu hồng trần của bà, Tề Khuynh vẫn phải cố gắng duy trì sự lễ phép cho phép.
Dù gì thì người phụ nữ này cũng là thân sinh của Mặc Huyền Ca, nếu Tề Khuynh muốn đưa nàng đi thì trước hết phải thông qua bà, nếu bà đồng ý thì dễ, còn không đồng ý thì... tìm cách khác!
" Người yêu? " Mặc Nhan Sâm ôm khủy tay, ngồi dựa ra sau. " Nếu tiểu Huyền là người yêu của cô thì vị họ Thẩm kia gọi là gì? Cũng gọi là người yêu luôn sao? Người yêu thứ nhất, người yêu thứ hai. Phải vậy không? " Khóe môi bà hơi chút giương lên, như thể chuẩn bị cho một đợt cười sắp diễn ra.
Ha..quanh đi quẩn lại rốt cuộc là vẫn nằm tròng, Mặc Nhan Sâm không chỉ biết cô và nàng qua lại, thậm chí còn biết cả chuyện của cô và Thẩm Diệp Nghi, vậy chuyện cô đến đây e là cũng không thoát khỏi sự suy tính của bà.
Lòng ngực Tề Khuynh lúc này đã đập nhanh đến ngưỡng, quả thực là người tính không bằng trời tính, đầu tiên là sự trùng hợp khi cô gặp Mặc Huyền Ca ở Thượng Hải, sau đó là bị nàng bắt gặp, kế đến là hiểu lầm và sau cùng thì là ngồi ở đây. Nếu muốn nói là trời tính thì cũng không sai, nhưng thay vì phải tin vào những đều không thật thì cô lại càng tin hơn là người phụ nữ này tính. Nói đúng hơn thì không có ông trời nào ở đây cả, chỉ có người phụ nữ này, bà ta mới chính là ông trời.
Đúng là gừng càng già càng cay mà!
Nhưng như thế thì đã sao? Bà ta sẽ nghĩ là cô bỏ cuộc chắc? Cứ cho là bà ta gừng càng già càng cay đi, nhưng chắc chắn bà ta chưa nghe câu càng chay mặt càng tốt. Tề Khuynh hiện tại chính là loại người như vậy, nếu bà ta đã mất công tính toán như thế thì cô cũng sẽ không làm bà thất vọng, cô muốn xem xem người phụ nữ này với mình ai lì hơn ai.
" Mặc dù không rõ lắm Mặc phu nhân làm thế nào biết, nhưng nếu đã biết thì vãn bối cũng xin nói thẳng. Vãn bối thực sự còn có một vị hôn thê, nhưng vãn bối với vị hôn thê này chỉ là tình cảm bồng bột thời niên thiếu, lúc đó vãn bối còn chưa hiểu thế nào là yêu nên mới mặc định người ở bên mình lúc đó sẽ là người mình cưới sau này. " Tề Khuynh ăn ngay nói thật.
Từ khi vừa chào đời Tề Khuynh đã là một người mù bẩm sinh hai mắt không thấy ánh sáng, cũng vì thế mà nó trở thành trở ngại cho việc cô tiếp xúc với xã hội. Tề Khuynh đã vì đôi mắt mà đánh mất cơ hội đến trường như bao bạn bè cùng lứa, cô chỉ có thể ở nhà và mời gia sư chuyên biệt đến dạy cho mình. Năm bảy tuổi, vì quá tò mò thế giới bên ngoài nên cô đã quyết định bước ra khỏi vòng an toàn của mình, nơi đầu tiên cô đến chính là công viên, bởi vì cô nghe mama trong nhà bảo rằng công viên chính là nơi vui chơi dành cho những đứa trẻ như cô, ở đó cô sẽ có thật nhiều bạn mới cùng chơi với mình.
Ôm niềm hân hoan cùng khát khao kết bạn trong tim, một đứa trẻ hồn nhiên với tâm hồn trong sáng lần đầu đặt chân đến công viên, cô buông tay mama của mình, bước từng bước đến chỗ có những đứa trẻ đang cười nói, mỗi bước đi là mỗi bước hy vọng, là sự khát khao về thế giới của đứa trẻ, rồi cô dừng lại, bắt chước theo một đứa trẻ khác cách chào hỏi và làm quen, cô chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình và nói, " Xin chào, có thể cho tớ chơi cùng được không? "
Một nắm cát được quăng vào mặt của cô.
" Quái..quái vật! "
Cô bé đó hét lên rồi lui về sau, kéo theo là sự chú ý của những đứa trẻ khác.
" Quát vật không có mắt...mau cút đi! " Một nắm cát nữa được quăng vào mặt cô.
" Không...tôi..." Đứa trẻ còn chưa kịp mở miệng thì nhận một cơn đau từ trên đầu, một cái xẻng xúc cát đã được ném tới.
" Biến đi đồ không có mắt! Bọn này không có chơi cùng với mi. " Một đứa trẻ khác mạnh dạn hơn tiến tới xô ngã cô, sau đó là từng đợt cát được ném tới tấp trên người.
Đứa trẻ ôm hy vọng cùng khát khao cuối cùng bị dập tắt, nó nằm ôm đầu chịu trận, miệng nỉ non cầu cứu. " Cứ..cứu với..làm ơn..ai đó..."
Sau cùng thì mama kịp thời phát hiện chạy đến ôm lấy đứa trẻ, bà ta quát cho những đứa trẻ xung quanh tránh ra rồi ôm lấy cô nhanh chóng rời đi. Tề Khuynh lúc đó quả thật không nhớ mình đã run rẩy và sợ hãi đến bao nhiêu, chỉ biết từ đó bản thân mình đã hình thành một nỗi ám ảnh với thứ gọi là bạn bè.
Và rồi hai năm sau đó, Thẩm Diệp Nghi xuất hiện, nàng không giống với những đứa trẻ đó, nàng không sợ hãi cô, xua đuổi cô, trái lại nàng còn rất quan tâm để ý đến cô, nàng từng bước từng bước đến với cô như cái cách cô đã làm với những đứa trẻ đó, nàng cũng đã ôm hy vọng, hy vọng cô sẽ mở lòng với nàng, chấp nhận để cho nàng làm bạn, Tề Khuynh vẫn còn nhớ như in câu nói của nàng ngày hôm đó. " Chào em, tôi tên Thẩm Diệp Nghi, có thể cho tôi làm bạn của em được không? "
Mặc dù lúc đó cô có từ chối, nhưng với sự kiên trì của nàng mà ngày qua ngày cuộc sống vốn không có màu sắc của cô đã có một chút điểm sáng. Nàng xuất hiện như một cơn gió, thổi bay đi hết những màu đen tăm tối trong cuộc sống và ở lại như một tri kỉ, nàng đã đồng hành cùng cô hơn suốt 9 năm, và năm 16 tuổi, khi cô vẫn còn ngờ ngợ về thứ gọi là tình yêu thì nàng đã hỏi.
" Khuynh nhi, sau này em lớn lên em sẽ cưới ai? "
Cưới? Một từ quá mơ hồ đối với cô.
" Là sao? "
" Là em kết hôn với người mà em thích, người mà sẽ luôn ở bên em, giống như ba mẹ em vậy. "
" Vậy...em sẽ cưới chị. " Cô chỉ nghĩ đơn giản là nàng sẽ luôn ở bên mình.
" Hửm? "
" Chị...sẽ luôn ở bên em mà phải không? "
" Đúng, tôi sẽ luôn ở bên em. "
Sau đó năm 18 tuổi, Tề Khuynh đã đủ tuổi để làm phẫu thuật lấy lại thị giác, và người hiến mắt cho cô không ai khác chính là Thẩm Diệp Nghi, chính nàng đã hy sinh ánh sáng của mình để đổi lấy ánh sáng cho cô.
" Chị...tại sao chị..? "
" Khuynh nhi, nếu tôi nói tôi đã nhìn thấy cả thế giới rồi em có tin không? Phải, tôi đã nhìn thấy tất cả rồi, bây giờ đến lượt em, em cũng muốn nhìn thấy thế giới của mình mà phải không? "
" ... "
Và rồi cuộc phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, người hiến và người nhận đều có tỉ lệ khớp cao nên tỉ lệ thành công là rất lớn, cũng chính lúc đó, thiếu nữ 18 tuổi đã được nhìn thấy thứ ánh sáng đầu tiên của riêng mình.
Mặc Nhan Sâm lúc này mới lộ ra một chút thần sắc thú vị nhìn Tề Khuynh, lông mày bà hơi liễm lên.
" Như thế nào là tình cảm bồng bột thời niên thiếu? Cũng là tình yêu sao? "
Tề Khuynh thẳng thừn lắc đầu.
Tình yêu đối với cô lúc đấy là quá xa xỉ, cô chỉ biết nếu mình cũng có đôi mắt nhìn thấy vạn vật như người khác thì cô cũng sẽ có nhiều bạn, có nhiều sự quan tâm của mọi người.
" Nó không phải tình yêu, nó là sự quan tâm đặt biệt của một người dành cho vãn bối, vãn bối chỉ xem nó như tri kỉ. "
Mặc Nhan Sâm lại cầm lên tách trà nhấp một ngụm rồi thả xuống. " 9 năm lại xem như tri kỉ thì với vài tháng như tiểu Huyền được xem là gì? Cũng là..."
" Là tình yêu. " Tề Khuynh lập tức ngắt lời.
Quả thực thời gian phát triển tình cảm của cô và Mặc Huyền Ca chỉ vỏn vẹn chưa đầy sáu tháng, nhưng cô có thể chắc rằng thứ tình cảm của mình đối với nàng là không trộn lẫn đi đâu được, cô rung động với ánh nhìn của nàng, cô ngưỡng mộ sự mạnh mẽ bên trong con người nàng, tim cô hẫng đi khi nghe nàng gọi một tiếng "Khuynh nhi". Tất cả chúng đều là cảm xúc thật, là loại cảm xúc chân thật nhất của tình yêu mà chỉ có nàng mới có thể mang đến cho cô.
" Bác Mặc. " Tề Khuynh cuối cùng hít sâu một hơi. "Tuy không biết vì sao bác lại có thành kiến với cháu như vậy, nhưng tình cảm của cháu đối với chị ấy là thật sự xuất phát từ tình yêu, mà tình yêu thì lại không quyết định bởi năm tháng. Còn về chuyện của vị hôn thê, cháu cũng đã có giải thích với Huyền Ca rồi, còn lại chỉ sự hiểu lầm mà thôi, cháu mong bác đừng gây khó dễ, cháu thực sự muốn gặp chị ấy, mong bác tác thành. "
Không biết qua bao lâu, suy nghĩ qua cái gì, Mặc Nhan Sâm cuối cùng lại cầm lên quyển sách tiếp tục đọc, có điều lần này bà không đọc trang đó nữa mà lật sang một trang khác, trên gương mặt thoáng qua sự hài lòng.
Hài lòng? Là hài lòng vì câu nói của Tề Khuynh hay vì nội dung của trang sách?
Hay thậm chí là cả hai!?
" Đi đi. " Bà thả nhẹ một câu.
***
Hơn hai ngàn chữ, thật sự rất tâm huyết T^T
Thẩm Diệp Nghi - Tề Khuynh, mặc dù không phải nu9 nhưng tình tiết của hai người các bạn cũng đừng bỏ qua, rất quan trọng.
Mọi người đoán thử xem Mặc tổng có dễ dàng buông bỏ không~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]