Chương trước
Chương sau
Mặc gia, dinh thự ngoại ô.

Tiếng đánh phím lạch cạch phát ra từ thư phòng, Mặc Huyền Ca đẩy gọng kính, nhìn sớ tài liệu được đóng thành file PDF trong hộp thư, nó là toàn bộ những công văn, dự án mới nhất của Mặc thị ở Bắc Kinh mà trợ lý Lâm đều đều gửi cho nàng, trong số đó còn có những tài liệu liên quan đến tập đoàn Mặc ở Thượng Hải nhưng nàng không thèm nhìn tới.

Mặc Huyền Ca cũng biết mẹ mình sẽ không dễ gì thay đổi quyết định để mình trở về đảm nhiệm chức vụ ở tập đoàn, nhưng nàng cũng không có ý định sẽ tuân theo mặc dù biết bà ấy có thể sẽ gây khó dễ cho mình.

Màn hình chính hộp thư điện tử đột ngột nhảy lên thông báo đỏ chói mắt, Mặc Huyền Ca không nghĩ gợi nhấp vào dù không biết người gửi tới là ai, nhưng để có thể biết email cá nhân của nàng thì người này ít nhiều cũng sẽ có liên quan đến chuyện của nàng.

Mặc Huyền Ca nhấp mở tệp file đính kèm mà tài khoản lạ gửi tới. Trước mắt nàng, trên màn hình máy tình hiện ra tư liệu của một người, không khó để nàng nhận ra người này vì có ảnh đính kèm, người này tên Thẩm Diệp Nghi 29 tuổi, là con út nhà họ Thẩm, bố mẹ định cư nước ngoài và nàng cũng vừa trở về Trung Quốc sau năm năm sống cùng bố mẹ bên Đức.

Thẩm Diệp Nghi không nối nghiệp gia đình, nàng từ nhỏ mắc bệnh, cơ thể yếu nhược nên luôn không xuất hiện trước công chúng giống như bố mẹ và anh trai. Năm 16 tuổi Thẩm Diệp Nghi học dương cầm, đến khi tốt nghiệp đại học thì nàng đã là một nghệ sĩ dương cầm có tiếng trong nước, năm 24 tuổi nàng xuất ngoại để điều trị bệnh, theo nguồn tin mà Mặc Huyền Ca nhận được thì Thẩm Diệp Nghi trong khoảng thời gian đó không phải điều trị căn bệnh yếu nhược từ nhỏ của nàng mà là điều trị đôi mắt.

Thẩm Diệp Nghi bị mù năm 24 tuổi và nàng đã điều trị đó trong suốt năm năm.

" Cô ta đã từng là người mù sao? "

Mặc Huyền Ca vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được lượng thông tin mà nàng vừa đọc.

Thẩm Diệp Nghi là vị hôn thê của Tề Khuynh, là nữ dương cầm mà Tề Khuynh yêu thích, nàng ta rời đi sau năm năm rồi lại trở về sau năm năm, chính là vì lúc này sao.?

Liệu Tề Khuynh có biết không?

Không, không lý nào Tề Khuynh lại không biết được.

Mặc Huyền Ca nhạy bén nhíu mày. Chỉ sợ một người đang yên đang lành bỗng dưng bị mù rồi rời đi, sự việc này chắc chắn không đơn giản như vậy, nhưng lượng thông tin là có giới hạn, nàng muốn biết thêm chỉ sợ là không được, mà người gửi cho nàng cái này chắc hẳn cũng là người có liên quan xung quanh nàng, người này có thể là ai?

Mặc Nhan Sâm, mẹ của nàng!?

Cảm thấy không khí trong phòng có hơi ngột ngạt, Mặc Huyền Ca tháo xuống mắt kính lập tức đứng lên đi tới cửa sổ kính mở ra. Mặc Huyền Ca đi ra ngoài ban công, nàng chống hai tay lên thành đá, nhắm mắt hưởng thụ chút ít không khí trong lành từ thiên nhiên.

Dinh thự Mặc gia được xây dựng cách biệt với trung tâm thành phố, tuy không phải là vùng ngoại ô hoang vắng nhưng chí ít là so với thành phố nó vẫn còn nhiều đất trống, có nhiều cây xanh cùng không khí thoáng đãng.

Mặc Huyền Ca ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần chuyển tối, ánh chiều tà vàng rực hắt lên sườn mặt xinh đẹp của nàng, bỗng nàng nghĩ tới Tề Khuynh, tuy ngoài mặt nàng giận dỗi cô nhưng lại không có cách nào không nghĩ đến cô, cô cứ như vậy mà bất tri bất giác xâm lấn cả tâm trí nàng.

Nữ nhân xoay lưng trở vào trong, màn hình điện thoại tối đen trên bàn đột nhiên sáng bừng, nàng cầm lên điện thoại, có một tin nhắn lạ gửi đến, nàng ấn vào xem, là một video, nàng hơi chần chừ nhưng cũng nhấp vào phát nó.

Trên màn hình điện thoại phát lên hình ảnh hai người con gái dáng dấp cao ráo đang đứng cùng nhau trong khu vui chơi, họ khoát tay nhau, cầm tay nhau chơi trước máy gắp thú, rồi họ cùng ăn kem, ăn trưa, sau cùng thì lại dắt nhau đi tảng bộ dọc bờ hồ. Một người cao hơn thì cúi xuống, người còn lại thì kiễng chân, từ góc nhìn Mặc Huyền Ca có thể đoán được họ đang làm gì, nàng cau mày, lập tức bấm tắt điện thoại.

Mặc Huyền Ca làm sao mà không nhận ra hai người con gái trong video, một người là người nàng yêu, người còn lại là vị hôn thê của người ấy, hai người họ cứ vậy mà đi ăn đi chơi cùng nhau, cử chỉ thân mật khác nào một cặp đôi sắp cưới.

Mặc Huyền Ca nắm chặt điện thoại trong tay run run, nàng không dám nhìn cũng không dám nghĩ sẽ có một ngày người nàng yêu hôm trước còn lời ngon tiếng ngọt khẳng định với nàng hôm sau lại cùng người phụ nữ khác ôm ấp, nắm tay.

Cảm giác đau lòng cùng chua xót không chỗ phát tiết cứ cuồng cuộng lên trong lòng ngực nàng, nói nàng không ganh tị là nói dối, nhưng nhiều hơn là nàng tự thấy mình nhục nhã, rốt cuộc thì người không được yêu mới là người thứ ba, hay từ đầu đến cuối đều là nàng tự si tưởng?

Điện thoại trong tay bỗng chốc run lên lấy đi sự chú ý của Mặc Huyền Ca, nàng nhìn tên người gọi đến, là Tề Khuynh, nàng hô hấp phút chốc dồn dập, cuối cùng vẫn lựa chọn bắt máy.

" Xin lỗi vì cuối ngày mới gọi cho chị được, chị đã ăn gì chưa? Chúng ta gặp nhau có được không? " Tề Khuynh ở đầu bên kia vẫn không hay không biết hỏi han nàng.

Ngón tay thon dài siếc chặt tờ A4 trên bàn đến nhăn nhúm, Mặc Huyền Ca lồng ngực phập phồng dữ dội, ái nhân của nàng tình ý bên vị hôn thê cả ngày vẫn không quên gọi điện hỏi han nàng một tiếng, đây cũng xem như một loại phúc phần của nàng đi.

" Gặp nhau? Gặp để kể cho tôi nghe ngày hôm nay em vui vẻ như thế nào sao? " Móng tay nàng đâm xuyên qua giấy trắng đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhức lúc này cũng không sánh bằng một phần mười cảm giác trong lòng.

Nghe ra được giọng nói đối phương có phần khác lạ Tề Khuynh lập tức nhíu mày, hỏi lại. " Chị nói cái gì thế? Mặc Huyền Ca, chị đang ở đâu? "

Nữ nhân cười khẩy, " Ở với vị hôn thê còn chưa đủ vui vẻ sao còn muốn hỏi tôi ở đâu, tính chơi luôn cả tôi sao? " ở cuối video nàng còn nhận được một tấm ảnh, là ảnh chụp Tề Khuynh cùng Thẩm Diệp Nghi đang bước vào khách sạn, nàng không dám tin Tề Khuynh sẽ ở sau lưng mình làm những chuyện như thế này.

Ba chữ ' vị hôn thê ' đồng thời rơi vào tai Tề Khuynh,  Tề Khuynh như hiểu ra gì đó, lập tức cất cao giọng.

" Chị nghe tôi giải thích đã, Mặc Huyền Ca, tôi thật sự đã ở cùng chị ấy, nhưng chúng tôi chỉ... "

Chỉ còn lại tiếng tút tút.

Nàng đã tắt máy.

Mặc Huyền Ca như bị trút hết khí lực mất thăng bằng ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, lúc nói ra lời đó nàng cảm thấy cổ họng đắng chát vô cùng, nàng không muốn tự hạ thấp bản thân, nhưng những gì nàng thấy, nàng nghe được nó đang nhắc nhở cho nàng biết nàng đã hèn mọn như thế nào.

Nàng đau lòng có, buồn tủi có, tức giận có, kể cả ganh tị cùng đố kị cũng có.

Mặc Huyền Ca thừa nhận bản thân rất giỏi trong việc kiềm chế, nhưng giờ phút này kiềm chế chỉ khiến nàng thêm căm ghét bản thân. Nàng hít thật sâu, cảm xúc hỗn độn làm nàng đau đầu đến muốn ngất đi, nhưng vào một tia lí trí cuối cùng, ánh mắt nàng đã hiện lên sát ý, một loại sát ý mà bản năng nàng đã tự phát.

***

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.