" Mặc tổng!? "
Tiếng gọi của Lâm Anh vang lên làm gián đoạn khoảnh khắc mùi mẫn của cả hai. Mặc Huyền Ca giật mình đẩy ra Tề Khuynh, nghiêng đầu nhìn cửa thang máy đã mở lúc nào không hay, nàng lúc nãy chỉ lo tức giận cô, lại không để ý đến tiếng thông báo mở cửa của thang máy, bây giờ bị Lâm Anh bắt gặp, còn là trong cái hoàn cảnh như thế này, nàng thực không biết trốn mặt đi đâu.
Tề Khuynh bị đẩy ra cũng không hoảng, cô bình tĩnh chỉnh lại cổ áo như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ ho khan một tiếng liền lấy lại vẻ mặt đạm mạc* của mình. " Tôi và Mặc tổng lúc nãy có tý việc cần trao đổi nhỏ chị đừng để tâm, chắc tới giờ làm việc rồi, tôi xin phép đi trước. "
*Đạm mạc: chỉ thái độ lạt lẻo và thờ ơ.
Tề Khuynh ngụ ý xâu xa một hơi liền sải chân bước qua người Lâm Anh, cô chắc cũng đoán được Lâm Anh đã biết một số chuyện nên cũng không giải thích nhiều, cứ mặc chị nghĩ sao thì nghĩ, suy cho cùng bị bắt quả tan vẫn là bị, lời nói ít nhiều cũng chỉ là qua loa.
Nhìn Tề Khuynh không phủ nhận cũng không thừa nhận cứ thế rời đi, Mặc Huyền Ca trong lòng dư vị chua xót không nói nên lời, cảm giác này cứ như là không cam nguyện một chuyện gì đó được giải quyết qua loa vậy, nàng trong một khoảnh khắc nào đó cũng muốn cô đứng lại nói với Lâm Anh rằng về mối quan hệ của cả hai, chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tong-ngai-suy-tinh-roi/3386160/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.