Chương trước
Chương sau
Trời chiều dần ngã sắc tối, Tề Khuynh sau một hồi chuẩn bị liền thấy đồng hồ đã điểm 19h, nhớ lại mình cùng Ninh Ca có hẹn đi ăn tối liền rời đi.

Thấy Tề Khuynh xuất hiện đẹp đẽ từ trên lầu bước xuống, Tề Thiên Vũ cùng Tề Thiên Sinh đang ngồi ở phòng khách xem tv cũng phải ngước mắt nhìn một cái.

" Lại đi chơi sao? " Tề Thiên Vũ hỏi.

Tề Khuynh đi lại tủ giày, lấy ra đôi giày hiệu mình mới mua vừa mang vừa trả lời. " Vâng, em có hẹn với Ninh Ca đi ăn tối. Chắc sẽ về muộn, anh không cần đợi cửa. " Mang giày xong cô quay ra chào tạm biệt anh trai và ba rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng em gái dần khuất sau cánh cửa, Tề Thiên Vũ có chút sầu não. Hắn đương nhiên không cấm Tề Khuynh chơi cùng Ninh Ca vì từ nhỏ cả hai đã là thanh mai của nhau, tình cảm hai bên gia đình cũng khá thân thiết. Chỉ có điều, sự thân thiết của cả hai dường như trên mức tình bạn, có lúc hắn còn thấy cả hai hành động thân mật như một cặp tình nhân thật sự. Hắn cũng không quan tâm em gái hắn có xu hướng tình yêu đồng tính, bởi vì từ hồi học cấp ba em gái hắn đã là tâm điểm của mọi lời tỏ tình cả nam lẫn nữ, không những thế em gái hắn còn nói không có cảm xúc với nam nhân, nên từ đó trở đi ai cũng biết con gái út Tề gia chỉ chấp nhận nữ nhân. Mà điều quan trọng là, em gái hắn đã có hôn ước.

___

Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm không gian yên tĩnh sang trọng, nhân viên phục vụ với chiếc khăn trắng trên cánh tay đi qua đi lại phục vụ từng bàn. Mà ở một góc của nơi đấy, Ninh Ca trong bộ váy đen hai dây đang ngồi chống cằm đợi Tề Khuynh đến, ánh mắt trong suốt đen láy của nàng ngắm nhìn dòng xe qua lại dưới ánh đèn đường qua lớp cửa kính, ánh nến vàng ấm áp càng làm cho khung cảnh trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết.

" Đang nhìn gì đó? "

Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu vang lên phá vỡ cảnh sắc tĩnh lặng, Ninh Ca nhẹ giật mình quay đầu đã thấy Tề Khuynh đến từ lúc nào. Cô xuất hiện trong chiếc sơ mi xanh khoác ngoài là chiếc blazer trắng và quần tây cùng màu, chiếc thắt lưng không quá bắt mắt nhưng lại tôn lên đôi chân dài bao người mơ ước của cô.

Ninh Ca nhìn có chút thất thần nhưng cũng rất nhanh phản hồi. " Nhìn xem cậu tới chưa mà thôi. " Nói xong liền để lộ nụ cười ngọt ngào trên khóe môi.

Tề Khuynh kéo ghế ngồi đối diện nàng, tay cầm lên menu. " Vậy đã gọi món gì chưa? " Cô vẫy tay ra hiệu cho phục vụ đến.

" Chưa, vẫn đang đợi cậu đến mới gọi. "

Tề Khuynh nhẹ " Ừm " một tiếng, cô nhìn vào menu một lát rồi nhìn phục vụ. " Cho tôi hai phần beefsteak, 1 vang đỏ. " nói rồi cô liền nhìn qua nàng để hỏi ý kiến.

Ninh Ca hiểu ý liền gật đầu, dù gì nàng cũng không phải người kén ăn mà món cô gọi chưa bao giờ là món nàng không thể ăn được.

Không lâu sau đó, phục vụ mang lên đồ ăn, Tề Khuynh chủ động cắt thịt thành từng khoanh dễ ăn ra đĩa rồi đưa sang cho Ninh Ca nàng, nàng cũng chủ động rót rượu ra ly cho cô và mình.

Cắn thử miếng thịt đầu tiên, một cảm giác mềm đủ đậm vị trên đầu lưỡi, thịt được nướng cân bằng vừa đủ giữa độ sống và chín không gây quá dai cũng không quá mềm kết hợp cùng vị cay thơm của tiêu làm kích thích thêm vị giác nơi đầu lưỡi.

Ninh Ca cảm giác rất hợp vị món ăn ở đây mặc dù đây là lần đầu nàng cùng cô đến. " Ngày đầu đi làm thế nào? Có khó khăn gì không? " Tuy biết ngày đầu đi làm công việc có chút vặt vãnh không đáng kể so với năng lực của cô nhưng nàng vẫn muốn hỏi han một chút xem sao.

Tề Khuynh nhấp môi một chút rượu vang từ tốn trả lời. " Cũng không có gì, tất cả đều được học qua cả rồi, số liệu cũng không mấy phức tạp lắm. "

Ninh Ca " Ồ " lên một tiếng biểu thị đã hiểu rồi lại hỏi tiếp. " Thế có ai gây khó khăn cho cậu không? Ma cũ bắt nạt ma mới chẳng hạn. " Nàng coi phim thường thấy có mấy trường hợp như vậy xảy ra nơi công sở nên cũng tò mò không biết ngày đầu đi làm của cô có gặp phải trường hợp như này không.

Tề Khuynh lắc đầu bảo " Không có " cô vốn là con út nhà tài phiệt, dù bọn họ có không biết cô là ai đi nữa nhưng muốn bắt nạt cô cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Ninh Ca gật đầu, nàng nâng ly lên cụng nhẹ với cô rồi uống một hơi nửa ly, nàng đặt ly xuống, tầm mắt của nàng vô tình lướt qua bóng dáng ai đó trông có vẻ quen thuộc, người này hình như là Hàn Mộ Tịch, nàng ta cũng đến đây, mà hình như đi cùng còn có một người khác.

Không chỉ mỗi Ninh Ca, Hàn Mộ Tịch từ lúc bước vào ánh mắt cũng đã trông thấy nàng, đáy mắt chị hiện rõ tia bất ngờ, không nhanh không chậm chị liền đi tới chỗ của nàng.

" Thật trùng hợp là em cũng ở đây. "

Tề Khuynh nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Mộ Tịch bên cạnh còn có Mặc Huyền Ca đang đứng kế bên mình, đáy mắt cô nhất thời thoáng qua tia bối rối.

" Tôi với cô ấy trên đường đi bàn việc làm ăn trở về thì tiện ghé qua đây dùng bữa tối, không ngờ lại gặp hai em ở chỗ này. " Hàn Mộ Tịch nói 'cô ấy' là đang ám chỉ Mặc Huyền Ca, cả hai người các nàng tuy nói đi bàn việc hợp tác nhưng trong suốt quá trình các nàng chẳng ăn nổi hai miếng thức ăn, vì thế sau khi xong việc cả hai liền tìm một nhà hàng trông có vẻ là ăn được để dùng bữa, cũng tình cờ bắt gặp cô và Ninh Ca ở đây.

" Dù gì cũng đến để dùng bữa tối, hay là chúng ta bốn người một bàn đi, được không? " Hàn Mộ Tịch đề xuất.

Tề Khuynh nhìn qua Ninh Ca, thấy nàng không có ý gì là từ chối cô liền gật đầu nói " Được "

Vì bàn của cô ngồi là bàn bốn người nên có sẵn hai ghế, Hàn Mộ Tịch sau khi được sự đồng ý rất nhanh liền kéo ghế ngồi cùng Ninh Ca để Tề Khuynh và Mặc Huyền Ca ngồi kế nhau.

" Chị muốn ăn món gì? " Ninh Ca hỏi Hàn Mộ Tịch.

" Ăn giống em được không? " Hàn Mộ Tịch trả lời.

Ninh Ca: " Sao không ăn món khác. "

Hàn Mộ Tịch: " Tôi thấy món em gọi có vẻ ngon. "

Nhìn hai người đối diện ta một câu ngươi một lời, Tề Khuynh trong lòng có chút hối hận vì đã đồng ý để Hàn Mộ Tịch ngồi cùng bàn, cô có cảm giác như mình đang bị bỏ rơi vậy.

Lại chuyển ánh mắt sang người kế bên, nàng từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn im lặng không nói một câu làm cô có chút nhàm chán, nghĩ lại chắc nàng cũng đang giống như mình cảm thấy bị bỏ rơi thì trong lòng dâng lên sự đồng cảm, không nghĩ nhiều cô liền mở lời. " Cô có muốn gọi món gì không? "

Nghe thấy cô chủ động bắt chuyện với mình, nàng cũng không tiếc mở miệng hỏi lại " Món gì? "

Tề Khuynh: " Không biết, cô có thể gọi món giống tôi chẳng hạn. "

Mặc Huyền Ca suy nghĩ một hồi liền gật đầu nói " Cũng được " nàng tuy không phải người kén ăn nhưng cũng không biết nên ăn cái gì, mà vừa hay cô lại lên tiếng gợi ý nên nàng cũng nghe theo.

Nhận được cái gật đầu của nàng, Tề Khuynh liền vẫy tay ra hiệu cho phục vụ đến. " Cho chúng tôi thêm một phần beefsteak và một vang đỏ nữa. "

Hàn Mộ Tịch: " Tôi cũng một phần. "

Phục vụ gật đầu rồi note vào giấy, rất nhanh sau liền mang lên hai phần beefsteak và một vang giống hệt của cô và Ninh Ca.

Cô nhìn phần beefsteak của nàng, nhìn tảng thịt trên đĩa, nói. " Để tôi giúp cô cắt nó, sẽ dễ ăn hơn. "

Mặc Huyền Ca có chút bất ngờ với lời đề nghị của Tề Khuynh, nhưng nàng vẫn từ chối. " Không cần, tôi có thể tự làm được. "

Ninh Ca ở đối diện nghe vậy liền nhanh nhẹn nói. " Cô hãy để cậu ấy giúp đi, cậu ấy rất có tính thẩm mỹ, đảm bảo cắt miếng nào đẹp miếng đó, cũng rất dễ ăn nữa. "

Mặc Huyền Ca nghe xong cũng không biết nên nói sao, nếu người ta đã có lòng muốn giúp thì để cho người ta giúp vậy. Nàng gật đầu nói " Cảm ơn. "

Tề Khuynh kéo đĩa của nàng về phía mình, dùng dao nĩa sạch cẩn thận cắt thành từng lát vừa ăn, mỗi lát cô đều ước lượng kỹ càng bề dày và tính thẩm mỹ để khi xếp lại không gây cho người nhìn cảm giác ngán ăn.

(Thiệt nha, món ăn có ngon đến đâu mà không có tính thẩm mỹ là nhìn vô ngán tới họng🥲)

Nhìn người bên cạnh chăm chút đến từng lát cắt, Mặc Huyền Ca trong lòng dâng lên cảm giác thú vị, khoé môi bất giác muốn cười. Chỉ là một món ăn thôi mà, có cần phải kỹ lưỡng đến thế không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.