Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Lam Nhiễm thấy Dung Khanh mỉm cười nhìn phía đối diện thì trong lòng có chút khó chịu. Nàng nhẹ xoa đầu Dung Khanh, giọng nói dịu dàng:
- Ngươi tìm được người nhà rồi, vì sao lại không về nhà?
Tay Dung Khanh cứng đờ, thanh âm Microsoft, hai mắt đẫm lệ mông lung, nhẹ nhàng nắm góc áo của Lam Nhiễm:
- Ta luyến tiếc Lam Nhiễm tỷ tỷ.
Lam Nhiễm cảm thấy như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm khẽ.
Lam Nhiễm ma xui quỷ khiến vòng tay ra sau cổ Dung Khanh nhẹ giọng nói:
- Ta cũng vậy.
Mắt Dung Khanh mở to, chàng ôm chặt lấy Lam Nhiễm, thân mình run run.
Lam Nhiễm suy nghĩ: "Xong rồi, lại khóc."
Dung Khanh che môi mình lại, mặt đỏ lên: "Ý của nàng là lưu luyến ta. Thật vui mà."
Lam Nhiễm nhìn mắt Dung Khanh hồng hồng thì khóe miệng nhẹ cong, bất giác tâm trạng lại tốt lên.
Trời đã tối, Dung Khanh ngơ ngác về phòng mà Lam Nhiễm đã sắp xếp cho. Chàng quay đầu lại ôm gối, nằm trên giường lăn qua lăn lại. Chàng sờ môi mình:
- A Nhiễm.
Chàng kêu xong thì cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Lam Nhiễm ngồi trên ghế, nàng nhìn đôi tay như là nó còn để lại cảm giác vừa rồi. Lam Nhiễm bị phong thư trên bàn thu hút.
Nàng nhẹ nhàng xé mở phong thư ra, âm thanh rất dễ nghe.
Lam Nhiễm lấy thư ra.
"Tiểu Nhiễm à, khi con đọc được phong thư này thì hẳn là đã mười ba tuổi rồi. Không sai, con đã là một thiếu niên. Sư phụ cũng không thể gạt con nữa. Sư phụ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ton-chi-y-nu-sung-phu/216327/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.