Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Ngụy Lam ngồi trên đại đường, nhìn đơn kiện trên tay, vuốt cằm, cười ha ha:
- Đúng là trời giúp ta.
Sư gia bất an nắm góc áo, thấp giọng hỏi:
- Đại nhân, đơn kiện xuất hiện cũng quá đúng lúc, chẳng lẽ là có ẩn tình.
Ngụy Lam ngồi trên ghế, cười khẽ:
- Quản chuyện có ẩn tình hay không làm gì. Hiện giờ cơ hội tốt đưa tới cửa, chúng ta còn không cần hay sao?
Sư gia cười, giơ ngón tay cái lên nịnh nọt:
- Không hổ là đại nhân. Cao minh, thật cao minh.
Lộng Nguyệt lén lút che mặt, từ cửa sau của Ngụy phủ đi vào. Đã nhiều ngày, Ngụy phủ liên tục có người phát bệnh nhưng không ai chú ý đến hành vi kỳ quái của Lộng Nguyệt.
Ngược lại, Lộng Nguyệt che giấu cũng không bị hoài nghi mà họ còn cho rằng đó là bảo vệ chính đáng. Lộng Nguyệt vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Ngụy Cung nên lần này cũng như thế, Ngụy mẫu trực tiếp mệnh lệnh Lộng Nguyệt chăm sóc chàng ta.
Tuy nói là đau lòng đứa con nhưng chủ mẫu lại dọn đến tận trên thôn trang.
Đôi mắt Lộng Nguyệt mang theo ý trào phúng. Hắn hạ cánh tay rỗ hoa xuống, bởi vì sốt cao mà giọng nói bắt đầu anh ách.
Lộng Nguyệt đè thấp thanh âm, nói:
- Công tử, ta vào đây.
Thanh âm cuồng bạo của Ngụy Cung từ trong phòng truyền ra. Một tiếng "ầm", bình hoa đẹp đẽ trong phòng cứ thế mà rơi xuống đất.
Ngụy Cung che mặt mình lại, giọng nói bén nhọn, khó nghe:
- Cút, không được vào.
Khóe miệng Lộng Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ton-chi-y-nu-sung-phu/216323/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.