Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Lam Nhiễm cũng không biết được ý tưởng này của Dung Khanh. Nàng nhìn mắt Dung Khanh mở to, nhẹ nhàng xoa đầu Dung Khanh, ôn nhu nói:
- Ta đi nấu thuốc cho ngươi, ngoan ngoãn chờ.
Dung Khanh vuốt đầu mình, nói nhỏ:
- Người này sao lại thích sờ đầu ta như vậy chứ?
Dung Khanh đỏ mặt cầm chăn che đầu, rồi lại ló đầu ra nhìn Lam Nhiễm bưng chén thuốc đẩy cửa đi vào.
Trong phút chốc, dưới ánh nến, mắt Dung Khanh bị mê hoặc. Nghe nói uống rượu lầm người, nhưng sắc đẹp lại càng say lòng người hơn.
Lam Nhiễm nhìn mặt phiếm hồng của Dung Khanh, buông chén thuốc, giơ tay lên:
- Mặt sao lại hồng như vậy? Không sao chứ?
Dung Khanh cứng đờ, cầm chén thuốc uống một hơi. Chàng cảm thấy trong miệng đắng xót có chút ngơ người, cứng đờ lau miệng:
- Ta không sao hết.
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh, nàng lấy hồ lô đường ra đút vào miệng Dung Khanh:
- Ngọt không?
Dung Khanh cắn lấy, liếc mắt ngắm Lam Nhiễm một cái, trong lòng động đậy nhảy lên:
- Ngọt.
Lam Nhiễm câu môi, cầm ấm thuốc băng gạc tới, Dung Khanh nhịn không được phát ra tiếng:
- Ngươi muốn làm gì?
- Tất nhiên là thay thuốc cho ngươi rồi.
Đột nhiên Dung Khanh đỏ mặt lên, ấp úng nói:
- Ta.. Nam nữ thụ thụ bất thân.
Lam Nhiễm hờ hững, cầm dây cột tóc của mình che lại hai mắt:
- Như vậy được chưa?
Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm đã bịt kín đôi mắt. Nàng vẫn quen thuộc phối thuốc. Mặt Dung Khanh đỏ rực, chậm rãi cởi áo ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ton-chi-y-nu-sung-phu/216319/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.