Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Dung Khanh nhẹ nhàng dựa vào trên người Lam Nhiễm. Chàng híp mắt, vòng tay ôm, cười như không cười nhìn Lam Nhiễm:
- Nhiễm Nhiễm, từ khi nào nàng thích ta vậy?
Lam Nhiễm sờ mũi, mím môi, mặt ửng đỏ:
- Ta cũng không biết. Lần trước ta gặp biểu tỷ của chàng thì cảm thấy trong lòng không thoải máu. Lúc đó ta tưởng rằng chàng phải đi nên ta luyến tiếc.
Ánh mắt Dung Khanh sáng ngời, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo cười:
- Là nàng thích ta trước.
Lam Nhiễm câu môi, nhìn nụ cười của Dung Khanh dưới ánh trăng. Nàng chậm rãi tiến lên một bước, vén tóc mái giữa trán Dung Khanh, nhẹ giọng nói:
- Ta nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta đã bị Khanh Khanh đẩy ngã.
Dung Khanh xấu hổ ngoảnh đầu đi, ngón tay nắm lấy nhau, giọng nói có chút chột dạ:
- Đó là do thân mình của ta không thoải mái thôi. Ta cũng không phải cố ý đè nàng đâu.
- Thảo dược của ta là ai nhổ vậy nhỉ?
- Ta.
Dung Khanh bất lực giơ tay lên.
- Còn quần áo mới là bị ai làm rách..
Lam Nhiễm chớp chớp mắt, mở môi nói.
Dung Khanh đỏ mặt. Dung Khanh giơ tay che miệng Lam Nhiễm lại:
- Nàng đừng nói nữa. Nó đều là lịch sử đen tối rồi. Chẳng lẽ ta không cần mặt mũi sao?
Lam Nhiễm buông mắt xuống, giơ tay nắm lấy tay Dung Khanh. Nàng tiến lên một bước, nhón chân, tươi cười nói:
- Quả nhiên chàng cao hơn ta.
Dung Khanh ôm eo Lam Nhiễm. Chàng thân mật dựa vào vai Lam Nhiễm. Hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ton-chi-y-nu-sung-phu/1160089/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.