Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Dung Khanh vốn ở trong phòng mấy ngày liền vì đơn giản là chàng muốn trốn Lam Nhiễm. Hôm sau là ngày chàng phải rời huyện Thanh Bình. Mẫu hoàng của chàng đã hạ thánh chỉ nhiều ngày rồi nhưng chàng vẫn lề mề ở trong phòng chờ đợi. Chàng thật sự muốn gặp Lam Nhiễm.
Dung Khanh ngồi trong phòng mà uể oải ỉu xìu. Chàng muốn đi gặp Lam Nhiễm nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua bản thân làm ra chuyện ngu xuẩn thì che mặt mà ai thán.
Tạ Tĩnh Hoa sau khi biết được thân phận của Lam Nhiễm thì cả người nhẹ nhàng. Nàng ta hận không thể về kinh ngay lập tức để có thể trái ôm phải ấp tận hưởng ngày tháng như thần tiên.
Tạ Tĩnh Hoa cười, khó lắm nàng mới nhìn thấy Dung Khanh như vậy. Nàng không kìm được mà lên tiếng chế nhạo:
- Thật không ngờ đường đường là đệ nhất mỹ nam tử Bắc Hoa lại có bộ dạng này. Không biết Lục Cẩn Du nhìn thấy ngươi như vậy thì liệu nàng có còn si tình nữa không nhỉ?
Dung Khanh cứng đờ nhớ tới ở trong kinh lần đầu chàng tham gia cung yến. Chàng gặp Lục Cẩn Du tiến cung. Chỉ cần là nơi có Dung Khanh thì nơi đó có Lục Cẩn Du. Lục Cẩn Du là một người si tình. Mỗi ngày nàng ta đều có thể đọc lưu loát nhuần nhuyễn hàng tá thơ tình. Nếu có bài nào mới thì nàng đều sai người đưa đến phủ Dung Khanh. Nhưng Dung Khanh đối với người này không có cảm xúc. Mỗi khi chàng đi đâu cũng đều là trốn tránh gặp mặt. Mà bấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ton-chi-y-nu-sung-phu/1160085/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.