Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Đôi mắt Dung Khanh chợt lóe. Chàng nhìn Lam Nhiễm rồi cười gian xảo: "Người mình coi trọng chưa bao giờ có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình cả."
Dung Khanh nhìn hoa đăng trên mặt sông thì nhẹ giọng nói:
- A Nhiễm, ngươi biết không? Lần này ta xuất cung là vì phụ hậu. Hiện nay phụ hậu của ta bệnh nặng nằm trên giường. Bây giờ ta phải vội vã hồi kinh. Vì thái y trong kinh chuẩn bệnh và châm cứu cho phụ hậu ta không được nên ta muốn ra ngoài tìm truyền nhân của Y Thánh về cứu người. Nào ngờ, trên đường gặp mai phục, rồi ta gặp được ngươi.
Dung Khanh vừa dứt lời, ngẩng đầu nhìn Lam Nhiễm. Đôi mắt Lam Nhiễm hơi trầm xuống khiến người ta không nhìn ra biểu tình của nàng. Lam Nhiễm thấy Dung Khanh ảm đạm thì nhẹ giọng trấn an:
- Phụ hậu ngươi chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.
Dung Khanh tức khắc nở một nụ cười như hoa. Chàng nắm lấy tay Lam Nhiễm:
- Cám ơn A Nhiễm.
Ngón tay Lam Nhiễm cứng đờ. Nàng né tránh đôi mắt của Dung Khanh:
- Không có gì. Mau về thôi, cẩn thận cảm lạnh.
Dung Khanh chỉ cảm giác được chút dịu dàng lướt qua. Chàng thấy bên tai Lam Nhiễm ửng đỏ.
Dung Khanh sờ ngọc bội đeo trên cổ mà trong lòng vui mừng: "Khó lắm mới thấy được A Nhiễm thay đổi cảm xúc lớn như vậy."
Dung Khanh trở về. Chàng ngồi trên ghế, tay xoa xoa ngọc trụy của Lam Nhiễm. Như nghĩ đến chuyện gì đó, mặt chàng ửng đỏ, rồi chàng cầm ngọc bội đưa lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ton-chi-y-nu-sung-phu/1160083/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.