Chương trước
Chương sau
—— Thật xin lỗi.

Thấy Ngụy Mẫn không phản ứng, động tác của A Nguyễn so với lúc nãy chậm hơn vài phần, giơ tay ra hiệu thêm một lần.

Hắn rũ mắt, thậm chí không dám nhìn vào biểu cảm trong mắt Ngụy Mẫn, tay trái đặt ở trên đùi, ngón tay siết chặt, quần trong bị hắn nắm chặt nhăn nhúm, tay phải một lần lại một lần lặp lại những ngôn ngữ kí hiệu của người câm kia.

—— Thật xin lỗi.

—— Thật xin lỗi.

Ngụy Mẫn chưa từng học qua thủ ngữ, nhìn động tác A Nguyễn giơ tay ra hiệu với nàng, không khỏi ngồi cứng đờ ở cạnh giường, nửa ngày cũng chưa ổn định được tinh thần.

"Chàng đang muốn nói gì vậy?" Những lời này ở trong giọng nói Ngụy Mẫn, nghẹn ở cổ họng nàng, cuối cùng cũng là nói không ra lời.

Cho dù không hiểu hắn khoa tay múa chân là muốn nói cái gì, nhưng Ngụy Mẫn thấy dáng vẻ hiện tại này của hắn, cũng có thể đoán ra đại khái.

A Nguyễn chắp hai tay lại đặt lên trán, sau đó lập tức nắm chặt thành nắm đấm, chỉ vươn ngón út gõ nhẹ vài cái vào ngực mình.

Động tác từ lúc ban đầu nhẹ nhàng chậm chạp, trở nên càng thêm thong thả vụng về, trên cổ tay giống như có đá nặng ngàn cân, mỗi khi nâng lên một chút, thì giống như phải dùng hết sức lực toàn thân.

Vốn dĩ bàn tay chỉ là chắp nhẹ lên trán thôi, nhưng hiện giờ trong lòng A Nguyễn lạy vô cùng áy náy với Ngụy Mẫn, trong vô thức sức lực bỗng trở nên mạnh lên.

Trong phòng yên ắng, chỉ có thể nghe được tiếng hai bàn tay hắn đánh vào trán vang lên.

Chỉ cần nghe, đã cảm thấy đau.

Ngụy Mẫn ngoại trừ lúc đầu hơi giật mình, cuối cùng đã hồi thần. Nắm lấy cổ tay của hắn, ngăn hắn không cho hắn đánh vào trán, nửa ngày sau, cuối cùng cũng chậm rãi rũ mắt, nhẹ giọng hỏi hắn, "Không đau sao?"

A Nguyễn giật mình ngẩng đầu nhìn Ngụy Mẫn, nước mắt đọng trên hàng mi, muốn rơi lại không rơi được. Hắn trố mắt nhìn đôi tay bị nắm lấy của mình, tấm lưng vốn cứng đờ đột nhiên giống như thông còn chút sức lực nào, lập tức xụi lơ, khẽ rũ mắt, lắc lắc đầu.

Ngụy Mẫn buông cổ tay của hắn ra, thu tay về, hơi nắm chặt thành quyền đặt lên đầu gối, ngồi ở cạnh giường không hề nói chuyện.

Tay A Nguyễn nắm chặt, ngẩng đầu xem Ngụy Mẫn, không làm động tác kí hiệu với nàng nữa, mà là há miệng thở dốc, không tiếng động nói với nàng:

—— Thật xin lỗi.

Ngụy Mẫn phát hiện màu môi A Nguyễn quá nhạt, nhưng hiện giờ lại bởi vì cánh môi dưới bị hắn cắn cho chảy máu, tô lên màu đỏ chói mắt.

Phu lang tâm tâm niệm niệm cưới về, lúc thành thân lại phát hiện đối phương lại là một người câm không thể nói chuyện...... Muốn nói không thất vọng, nhất định là gạt người, nhưng hiện giờ Ngụy Mẫn nhìn dáng vẻ này của A Nguyễn, một chút cảm giác cũng không có.

Không có bất kì oán hận nào, trong lòng cũng không có biến động lớn gì quá lớn.

Nhìn gương mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt của, Vết máu trên cánh môi đã khô khốc, Ngụy Mẫn muônd giơ tay sờ lên đôi môi bị cắn chảy máu lau đi nước mắt của hắn, nhưng bàn tay đến một nửa lại thu về.

A Nguyễn nhìn nàng thu tay về, cơ thể bất giác run lên một chút, ngón tay nắm chặt quần áo càng thêm chặt, cuối cùng suy sụp ngã ngồi ở trên giường, nhắm mắt lại.

Ngụy Mẫn đứng dậy đi ra ngoài, A Nguyễn không biết nàng có trở về hay không, hắn cứ quỳ như vậy trong chốc lát, mới duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt, cầm áo ngoài Ngụy Mẫn khoác lên vai hắn lấy xuống, trầm mặc ôm một lát, lại đặt ngay ngắn ở đuôi giường cho nàng.

Thê Chủ không trở về, A Nguyễn cũng không dám ngủ, cứ ngồi ở mép giường nhìn về phía cửa.

Dưới ánh nến, đôi mắt của hắn ảm đạm như là bị phủ một lớp, che khuất ánh nến lay động bên trong, ngồi ngơ ngẩn, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ngụy Mẫn ra ngoài không bao lâu lại quay về, trong tay còn bưng theo một chậu nước ấm rửa mặt, bên trên vắt một cái khăn lông.

Thấy A Nguyễn mặc trung y ngồi ở mép giường, Ngụy Mẫn nhưng thật ra hơi sửng sốt một chút, vừa lấy ghế từ cái bàn bên cạnh rồi đặt chậu rửa mặt lên vừa hỏi hắn, "Sao lại không khoác áo lên người mà lại ngồi đó? Không lạnh sao?"

A Nguyễn nhìn Ngụy Mẫn vắt khô khăn lông trong nước ấm rồi đưa cho mình, theo bản năng đứng lên, ngơ ngẩn tiếp nhận khăn lông sau đó lại có chút chân tay luống cuống nhìn nàng, không hiểu được nàng muốn làm gì.

Ngụy Mẫn thấy A Nguyễn ngốc ngốc nhìn mình, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười, dùng ngón tay chỉ lên mặt hắn ra hiệu.

A Nguyễn lúc này mới phản ứng lại, cúi đầu dùng khăn lông che mặt, lau sơ qua hai lần, mượn cái này này che đi gương mặt ửng hồng vừa bị nàng chạm qua.

Hắn lau không nhẹ, Ngụy Mẫn nhìn mà lo hắn làm cho cánh môi bị cắn chảy máu càng nghiêm trọng hơn.

Chờ khi A Nguyễn buông khăn lông xuống, có thể bởi vì khăn lông có hơi nóng, nên gương mặt so với vừa rồi có thêm vài phần huyết sắc.

Bưng chậu rửa mặt vào, Ngụy Mẫn cũng không bưng ra nữa.

Sau khi thổi tắt nến, hai người mặc áo ngủ nằm thẳng ở lên giường.

Ngụy Mẫn không nói chuyện, A Nguyễn cũng tính không ra Thê Chủ đang muốn làm gì, nằm sát vào mép giường, cố gắng không chiếm quá nhiều chổ.

Trong bóng đêm, A Nguyễn không ngủ được có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của Ngụy Mẫn.

Nghe nàng đã ngủ, A Nguyễn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trở mình vào bên trong giường.

Hắn vốn ngủ sát mép giường, vừa động như vậy, liền cảm thấy sau lưng lơ lửng trên không, thiếu chút nữa ngã xuống.

A Nguyễn hoảng sợ, cũng may sợ bóng sợ gió một hồi, sau khi sống sót qua tai nạn thì thở ra hai hơi.

Nhưng không đợi hắn điều hòa lại hơi thở, một bàn tay từ phía dưới chăn duỗi qua, ôm lấy eo hắn, hơi hơi dùng sức, đem hắn từ mép giường kéo vào bên trong giường.

A Nguyễn: "!"

Sau Ngụy Mẫn đem A Nguyễn kéo vào trong giường, tay ôm lấy eo hắn cũng không buông ra, điều chỉnh chăn trên người cả hai, ngực dán lên phía sau lưng hắn, kéo người ôm vào trong ngực, dự định cứ ngủ như vậy.

A Nguyễn kinh ngạc không biết nên phản ứng thế nào, nếu hắn có thể nói, vừa nãy đã sớm la toáng lên.

Gần như được Ngụy Mẫn dán vào trong ngực, A Nguyễn chỉ cảm thấy trái tim bị dọa vừa rồi cứ đập thình thịch thình thịch, hiện giờ càng ngày càng nhanh.

Thình thịch, đập vào màng nhĩ hắn, hắn nghe tiếng động đó đập cứ như trống vậy.

Ngụy Mẫn ôm người trong lòng ngực không nói lời nào, nhắm mắt làm bộ đã ngủ say.

Nàng cảm giác được người trong ngực mình mới đầu cơ thể cứng đờ như đầu như người gỗ, từ từ thả lỏng thân thể nằm trong ngực nàng, thậm chí còn lén chỉnh tư thế thoải mái bằng mấy động tác nhỏ tưởng nàng không nhận ra, cứ dịu dàng ngoan ngoãn như vậy không cử động nữa.

Trong đêm tối, môi Ngụy Mẫn chậm rãi khẽ nhếch lên, chờ khi A Nguyễn điều chỉnh xong động tác chuẩn bị đi vào giấc ngủ, mới nhẹ giọng nói với hắn.

"A Nguyễn, chúng ta cứ sống thế này đi được không?"

A Nguyễn ngẩn ra, mở to mắt muốn nhìn người phía sau, nhưng hắn đưa lưng về phía Ngụy Mẫn cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của nàng trầm thấp vang lên bên tai:

"Nếu gả cho ta, thì chính là phu lang của Ngụy Mẫn ta, chúng ta về sau sống thật tốt, có được không?"

A Nguyễn không biết gương mặt mình đang có biểu cảm gì, hắn chỉ cảm thấy ngực đau ê ẩm, làm hắn muốn khóc.

Mũi A Nguyễn chua xót, môi gật gật đầu. Gật xong, mới sợ thê chủ mình không nhìn thấy, duỗi tay sờ tay của Ngụy Mẫn đặt trên eo mình, hơi đè lên, đỏ mặt càng ôm nàng chặt hơn chút.

Ngụy Mẫn vùi đầu vào tóc ở phía sau cổ hắn, không tiếng động cười cười, chậm rãi siết chặt cánh tay ôm eo A Nguyễn.

"Ngủ đi." Ngụy Mẫn rút ra một bàn tay kéo góc chăn cho A Nguyễn, sau đó cứ ôm hắn ngủ như vậy.

A Nguyễn thấy Thê Chủ đêm nay dường như không định làm cái đó, suy tính trong lòng chậm rãi buông xuống, đồng thời thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại có cảm giác mất mát không giải thích được.

Bên này Ngụy Mẫn cùng A Nguyễn đã ngủ, mà bên kia, Tôn thị dù lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.

Trong lòng Tôn thị trong lòng chất chứa sự áy náy với hai tỷ muội Ngụy gia, biết qua đêm nay thì mình sẽ bại lộ, lúc này dù thế nào cũng không ngủ được.

Hắn trợn tròn mắt nhìn màn giường, qua một lát lại trở mình.

Ngụy Liên bị hắn trở mình tỉnh dậy.

Sau khi Ngụy Mẫn đến nhà cũ, Ngụy Lạc một mình ở một phòng, hiện giờ buồng trong chỉ có thê phu hai người, Ngụy Liên thấy Tôn thị ngủ không được, bản thân cũng ngồi dậy, hỏi hắn, "Làm sao vậy?"

Giọng nói của nàng khàn khàn buồn ngủ vì mới vừa bị đánh thức, ban đêm nghe vô cùng mê người.

Nếu ngày thường nghe Ngụy Liên nói như vậy, đã sớm kìm nén không được, nhưng đêm nay trong lòng hắn hổ thẹn, tất nhiên không có tâm tư chú ý những chuyện khác.

"A Liên," Tôn thị ngồi dậy, tay bất an nắm lấy chăn trên người, ngữ khí so ngày thường có vài phần mềm yếu, hỏi nàng, "Nàng cảm thấy A Nguyễn thế nào?"

Ngụy Liên nghe Tôn thị hỏi như vậy, cảm thấy có chút không khó hiểu, không khỏi nhíu mày, "A Nguyễn thế nào sao ta biết được, A Mẫn thích không phải được sao?"

Tôn thị vâng vâng dạ dạ nói cũng đúng, hắn sờ chăn thêm mấy cái, còn nói thêm: "Ta thấy A Mẫn rất thích hắn, lại nói A Nguyễn nhìn cũng không tệ."

"Nàng nói, xem" Tôn thị nhìn Ngụy Liên giống như muốn ngủ, cũng nhỏ giọng nói: " Nếu A Nguyễn là một người câm không thể nói chuyện, A Mẫn có hối hận vì đã cưới hắn hay không?"

Nghe xong lời này, Ngụy Liên vốn dĩ rất buồn ngủ lập tức không còn lại chút gì, nàng từ trên giường ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Tôn thị, nói: "Chàng nói vậy là có ý gì?"

Ngụy Liên nghĩ một chút, cảm thấy Tôn thị này hai ngày qua đúng là có chút khác thường, vô cùng dễ nói chuyện. Lòng nàng chợt lạnh xuống, nắm lấy cổ tay của hắn, hỏi: "A Nguyễn là một người câm? Có phải chàng cũng biết chuyện không?"

Cẩn thận ngẫm lại, nàng đúng là chưa từng nghe qua A Nguyễn nói chuyện. Nhưng đối phương là nam tử, nàng là trưởng tỷ, nam nữ thân phận khác biệt, không nghe hắn nói chuyện cũng là bình thường, nhưng Tôn thị nhất định đã biết gì đó, nếu không sẽ không nói như vậy.

Tôn thị bị Ngụy Liên nắm có chút đau, nhíu mày giãy ra hai lần, nhưng thấy Ngụy Liên lạnh mặt, trong lúc nhất thời cũng không dám cử động nữa.

"A Mẫn là muội muội ruột của ta, chàng vậy mà lại đi cưới một người câm cho nó!" Thấy dáng vẻ này của hắn, lòng Ngụy Liên vốn đang còn hi vọng chút may mắn lập tức bị chặt đứt, lửa giận của nàng quay cuồng, ném tay Tôn thị ra, "Sao lòng dạ chàng lại độc ác tới như vậy?"

Trong lòng Tôn thị cũng ủy khuất, vốn dĩ bản thân đúng là rất hổ thẹn, nhưng khi nghe thấy người bên gối cái gì cũng chưa hỏi đã chỉ trích mình, tức giận hét lên, "Đúng! ta lòng dạ độc ác như vậy đó, Ngụy Liên có phải trong lòng nàng bây giờ đang hối hận không, hối hận vì đã cưới phải một kẻ độc phu như ta phải không?

Ta gả cho nàng 5 năm, nàng đã thật sự quan tâm qua ta là người thế nào chưa? Nàng có từng đem ta đặt ở trong lòng nàng chưa? Cả tim cả óc nàng đều là muội muội của nàng, nàng có từng nghĩ tới cái nhà này chưa? Nghĩ tới ta vì cái nhà này đã đánh đổi những gì không?"

"Ta thấy A Nguyễn cũng khá tốt mà, một người câm không thể nói chuyện thì sao chứ? Sau này bọn họ sống cùng nhau, dù Ngụy Mẫn chỉ là một đứa biết đọc sách không thể kiếm tiền cũng không cần lo lắng gì, trong lòng A Nguyễn dù có khổ hắn cũng không thể lải nhải Ngụy Mẫn, vừa không thể mắng nàng, vậy thì có chỗ nào không tốt?"

Tôn thị không biết nghĩ đến cái gì, đầy mặt cười khổ nhìn Thê Chủ trước mặt, trong ngực là nỗi buồn bực khó thể giãy bày trong nhiều năm qua, nắm lấy cái gối phía sau ném nàng, "Nàng không phải cũng luôn chê ta dong dài chê ta phiền sao, cảm thấy ta không bằng đại nhi tử Trần gia ôn nhu hiền huệ, chỉ ước gì ta là một người câm hay sao? Hiện giờ muội muội nàng cưới được một người câm, sao ngươi lại không hài lòng hả!"

Ngụy Liên nghe Tôn thị nói vậy, không khỏi ngẩn người, nhìn cái gối đầu đang bay về phía mình cũng quên tránh.

Tôn thị, đang nói mê nói sảng gì vậy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.