Bàn tay đầy vết chai đột nhiên sờ trúng một khối ấm áp, trên mặt Tạ Hữu liền hiện lên vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh, cậu đã đoán ra được cái này là mềm mịn. Nuốt nước bọt, Tạ Hữu cảm thấy cơn đói lại quay trở về:
"Chị nói cho em ăn mềm mịn."
Niệm Nô nhìn cậu thiếu niên miệng thì nói, mà tay thì đã bóp mạnh bóp nhẹ.
"Nhưng bây giờ đâu phải ban đêm."
Bóp bên ngoài bị cách lớp áo nên không có cảm giác bằng đưa tay vào trong bóp, nghĩ vậy, cậu lập tức đẩy áo sơ mi của Niệm Nô lên trên ngực, xúc giác bàn tay chạm vào làn da mềm mịn, bấy giờ Tạ Hữu mới hài lòng, sau đó mới cất giọng buồn buồn:
"Em không thể nhìn thấy, đối với em, lúc nào cũng là ban đêm cả."
Nói xong, cậu liền ôm Niệm Nô ngã nằm xuống sàn, gò má hơi ngăm cọ cọ vào hai khối mềm mịn, cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong tim, đưa tay nắm một bên đẩy tới bên miệng, Tạ Hữu vươn đầu lưỡi liếm liếm, giống như cún con chơi một món đồ chơi mình thích nhất. Ngón tay vô tình chạm vào cục nho nhỏ, cậu dùng ngón cái và ngón trỏ bóp bóp, gảy gảy. Chơi đến khi nghe tiếng bước chân của bà viện trưởng, Tạ Hữu mới chịu dừng lại, cọ cọ má chào mềm mịn, Tạ Hữu rất có ý thức kéo áo sơ mi của Niệm Nô xuống, giấu kín mềm mịn không cho ai biết. Mềm mịn chỉ có thể được lấy ra khi chỉ có mình cậu với chị mà thôi.
"Cạch!"
Mở cửa ra, bà viện trưởng nhìn hai đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tien-si-dien-cuong-che-tao-nguoi-may-duc-niem-no/1517366/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.