"Thưa chủ tịch, có ba người bên cô nhi viện Ánh Sáng tới xin phép gặp ngài." Thư ký hạ mi mắt, nghiêm túc nói.
"Cho họ vào đi." Đồng Bác hơi dừng động tác lau chùi cây cổ cầm, chớp mắt như muốn nhớ ra cái tên này đã từng nghe qua chưa.
"Vâng. Xin phép chủ tịch." Cúi đầu chào, thư ký cầm tay vịn cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, sau đó đích thân xuống dưới sảnh tiếp tân đón tiếp. Tập đoàn Tri Âm rất chú trọng đến danh tiếng, cho nên nhân viên ở đây ai cũng tỏ vẻ thân thiện, không vì thân phận của ba người mà tỏ thái độ không tốt.
Thư ký nhìn lướt qua Niệm Nô và Tạ Hữu, sau đó mới gật đầu nói với bà viện trưởng:
"Chủ tịch mời mọi người lên phòng nói chuyện."
Bà viện trưởng thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười:
"Cám ơn cô."
Thư ký cũng nở nụ cười khách sáo:
"Không có gì. Mời mọi người đi theo tôi."
Nói xong, thư ký thong thả bước đi về phía thang máy, bởi vì Tạ Hữu và Niệm Nô không nhìn thấy, bà viện trưởng liền nắm tay hai người dẫn dắt đi theo. Lúc đứng chờ thang máy mở cửa, thư ký mới hơi chớp mắt quan sát kỹ Niệm Nô và Tạ Hữu.
"Thật đáng tiếc, nếu không bị mù, với ngoại hình như hai người này chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng hơn." Thư ký nghĩ thầm một câu, bấy giờ cửa thang máy cũng vừa lúc mở ra.
Biết hai người không nhìn thấy, thư ký cũng kiên nhẫn chờ bà viện trưởng dẫn họ vào rồi mới bấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tien-si-dien-cuong-che-tao-nguoi-may-duc-niem-no/1517364/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.