Gần tới mùa đông nên chỉ mới tới 16 giờ thì bầu trời đã có dấu hiệu sẩm tối. Sau khi ngồi dỗ dành tiểu Bảo nhắm mắt ngủ, Chu Lâm và Lạc Ân đi song song trên con đường vắng lặng.
"Lâm...em..." Một đêm suy nghĩ, bao nhiêu lời biện hộ hay thú nhận đều không ngừng giằng co trong đầu, cho tới lúc này Lạc Ân vẫn không muốn bản thân xấu xí trước mặt Chu Lâm, nhưng những lời anh ấy nói ngày hôm qua như còn đang văng vẳng bên tai, có một số chuyện càng muốn che lấp thì nó lại càng bại lộ, còn lại chỉ là sự thật đáng hận.
Chu Lâm dừng bước, hít sâu một hơi quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lạc Ân:
"Em nói đi, anh nghe."
Cô ấy không muốn hắn nói dối, ngược lại hắn cũng không muốn nghe những lời đó, bởi vì khi đã biết được sự thật mà phải nghe những lời đó, ngoài thấy thất vọng ra, trái tim hắn cũng thấy đông lạnh.
"Xin lỗi, Lâm, em yêu anh, nếu không có anh, em không biết mình sẽ sống sao...Em ghen với Chu Yến, em ghanh tỵ Chu Yến không cần làm gì cũng chiếm được sự chú ý, yêu chiều và sự dịu dàng của anh. Em tưởng bản thân có thể nhịn, có thể bao dung, nhưng...em không thể. Không thể. Chỉ cần thấy anh nhìn Chu Yến thôi là em liền muốn phát điên." Cảm xúc chôn sâu trong lòng trào lên theo từng câu từng chữ. Vẻ mặt Lạc Ân có chút vặn vẹo, bàn tay bấu chặt áo sơ mi của Chu Lâm.
"Lâm, anh là của em! Anh chỉ là của em thôi! Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tien-si-dien-cuong-che-tao-nguoi-may-duc-niem-no/1517351/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.